TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 811: Xuôi nam, bắc thượng (5)

Lý Hạo yên lặng nhìn y biểu diễn, một lúc lâu sau mới nói: “Ta cần Liễu Nhứ kiếm để hoàn thiện kiếm thế của ta, cùng ngươi... Không có nhiều quan hệ.”

Lý Hằng ngẩn ra, cảm thấy không có gì để nói.

Thật hay giả?

Quên đi, y lười suy nghĩ, gật đầu: “Được rồi đoàn trưởng, nếu ngươi nhất định muốn cho thì ta sẽ nhận.”

5000 phương thần bí năng và 10 viên thần năng thạch, có thể nói là giá trên trời!

Đừng nói chỉ là một hai tầng, dù là truyền thụ toàn bộ cũng đáng giá.

Chỉ là Lý Hạo nói quy củ võ lâm, không muốn gia nhập Liễu Nhứ Môn nên Lý Hằng cũng không nói gì nữa, mau chóng truyền thụ nội dung cơ bản tầng một hai và cả hạch tâm của hô hấp pháp cho Lý Hạo.

Không tính là quá khó bởi vì trí nhớ của Lý Hạo rất siêu, trong nháy mắt đã ghi nhớ.

Lý Hằng lại diễn luyện cho hắn mấy lần, Lý Hạo đã hoàn toàn biết được nội dung cốt lõi của Liễu Nhứ Kiếm, chỉ là cửa ải nội kình hóa kiếm có lẽ có chút phiền toái, lúc trước Lý Hạo đã hóa kiếm một lần.

Lần này có thể cần phải đi theo một con đường khác, tìm một cách khác, để hoàn thành tu luyện Liễu Nhứ kiếm tầng thứ hai.

Về phần sau khi thành công có thể lĩnh ngộ mộc kiếm thế hay không thì Lý Hạo cũng không dám nói chắc.

Trong lúc bọn họ đang học tập và truyền thụ, nơi xa truyền đến từng đợt thanh âm xiềng xích lạch cạch.

Ngay sau đó truyền ra một tiếng gầm dữ dội!

Khóe miệng Lưu Long không chảy huyết nhưng thận lại có chút ngứa ran, bây giờ y đang nhíu mày rồi hống lên một tiếng, một giây sau đó lập tức đứng dậy, đánh ra một quyền!

Ầm ầm nổ lớn!

Một luồng sóng nước cường hãn trong nháy mắt bao trùm thiên địa.

Bọt nước nổ tung!

Khoảnh khắc nổ tung, một sợi xích từ trong từng đợt sóng phá không mà ra, đâm thủng hư không.

Lưu Long thở một hơi thật dài, người ở xung quanh cũng đều hoảng sợ nhìn.

Lực lượng bùng nổ này mạnh hơn nhiều so với trước đây.

Mà Lý Hạo cũng nhanh chóng vọt tới nhìn thoáng qua Lưu Long, bỗng nhiên thở dài một tiếng.

Lưu Long có chút nghi hoặc, đây không phải là chuyện đáng mừng sao?

Y khóa thế Uẩn Thần thành công!

Tuy nói chỉ có một thế, ngũ tạng còn không mạnh bằng Viên Thạc ngày đó, cho nên chiến lực khẳng định không bằng Viên Thạc lúc vừa Uẩn Thần, thế nhưng nói như thế nào đi nữa y cũng là Uẩn Thần rồi, bây giờ Lưu Long cảm thấy mình có thể đối phó Tam Dương!

Chỉ chốc lát tiến bộ lớn như vậy, sao ngươi lại thở dài ?

Mà Lý Hạo muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau lại lựa chọn truyền âm: “Lão đại, sau này... Tăng cường thận nhiều hơn một chút, bây giờ thận của ngươi có chút không thể chịu đựng được sóng nước xung kích, có lẽ... Aiz”

Thận hư!

Lúc này Lưu Long mới hoàn hồn, có chút im lặng nhìn thoáng qua Lý Hạo, giờ khắc này tiểu tử này lại nghĩ tới chuyện này, y sao lại có tật xấu được chứ?

Bây giờ y cũng có thể truyền âm, trực tiếp truyền âm nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, làm võ sư...”

“Vậy cũng phải nối dõi tông đường, cũng phải tìm vợ chứ!”

Lý Hạo truyền âm trực tiếp cắt đứt lời của y, đáng thương lão đại, cứ nhất định phải làm mạnh thủy thế, trong khi thận vẫn luôn chưa đủ cường hãn, nhưng hiện tại toàn bộ lực lượng của thận đều dùng để khóa thế rồi, xem ra đã mất chức năng khác rồi.

Còn có lần trước lão sư cũng cưỡng ép tiến hành Uẩn Thủy Hổ, có lẽ... Cũng y như vậy.

Chỉ là lão sư đã lớn rồi ngược lại không sao cả.

Lão đại chính là thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh mà.

Lưu Long hoàn toàn im lặng, lười để ý tới y đang còn hạnh phúc như vậy, tên này thực sự phấn khởi quên thân mất rồi.

Hắn nhìn lên bầu trời tối tăm.

Mở miệng nói: “Đã là ngày 24 rồi, lập tức sẽ 25, nơi này còn cách Hoành Đoạn hạp cốc rất xa, chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, chúng ta còn có thể chạy tới kịp sao?”

Từ Ngân Thành chạy tới Hoành Đoạn hạp cốc còn phải vượt qua ít nhất khoảng 3000 dặm Thương Sơn, đến bây giờ bọn Lý Hạo mới đi hơn một ngàn dặm, giờ vẫn còn lại một nửa lộ trình.

Lại từ Hoành Đoạn hạp cốc chạy tới chỗ di tích, tuy rằng đường dễ đi nhưng cũng cần rất nhiều thời gian, chưa chắc đã tới kịp.

Bây giờ, ngược lại có thể từ Thương Sơn đi ra, sau đó trực tiếp chạy về phía Hoành Đoạn hạp cốc thì hẳn sẽ nhanh hơn một chút.

Từ đây đi ra ngoài hẳn là một tòa thành khác ở Ngân Bắc.

Thương Sơn ngược lại rất dễ che giấu dấu vết nhưng lại quá khó đi.

Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Từ đây tiến vào đầu kia, hẳn là rất tốt che giấu giúp chúng ta. Nếu từ nơi này xuống núi thì có thể sẽ gặp phải một vài người làm, có thể dẫn tới chuyện ngoài ý muốn...”

Không cần cứ phải đi bên đó, mà là đi bên đó thì sẽ dễ dàng che giấu hơn, tránh cho gặp một ít phiền toái, rồi đến di tích lại có bọn Hầu Tiêu Trần, hẳn sẽ không bộc phát chiến đấu đại quy mô.

Chỉ là bây giờ ba tổ chức lớn đã chết một nhóm cường giả, cũng chưa chắc có đủ lực lượng để ngăn cản bọn họ.

Tháng này có thể mở di tích hay không, Lý Hạo suy đoán chín phần chín sẽ mở.

Lấy tính cách của Hầu Tiêu Trần cộng thêm các tổ chức lớn, bốn phương đều có người tới nên không có khả năng không mở, hắn ước gì mở ra để cho những người này dò đường chịu chết giúp cho hắn.

Cho nên sau khi suy nghĩ một phen, để có thể bắt kịp lần mở di tích này, Lý Hạo vẫn nói: “Vậy từ nơi này xuống núi thôi, về phần che dấu vết, có thể giấu thì giấu, nếu không thì sẽ thực sự không kịp.”

Hắn vẫn lấy di tích làm chủ.

Về phần bọn họ đi ra bị người phát hiện, vì sao Bán Sơn không xuất hiện... Thì có liên quan gì tới ta.

Lý Hạo suy tư một phen rồi không nghĩ nữa.