Lý Hạo nhìn sang nhẫn trữ vật khác, nở nụ cười, nếu như vị Tam Dương trung kỳ Vu Khiếu cũng mang theo những bảo vật này, ngoài vị Tam Dương kim hệđỉnh phong đó, chỉ sợ sẽ không ít đi?
Trong nhẫn trữ năng của Vu Khiếu, ngoại trừ hai thứ này, còn có một vài thứ tạp nham khác, ví dụ như một số nội y nữ... Hình như còn đã dùng qua!
Lý Hạo chỉ có thể kết luận như vậy, người này có sở thích lượm đồ phụ nữ.
Còn về những thứ khác, y chẳng muốn nghĩ đến.
Còn có một vài bộ quần áo của Vu Khiến, cộng thêm một cái lệnh bài, thứ đồ chơi này Lý Hạo cũng có, không được xem là bảo vật, chỉ để chứng minh thân phận, là dấu hiệu nhân biết cấp bậc thân phận Tuần Dạ Nhân.
Cũng chỉ là thứ tượng trưng, trên thực tế không có tác dụng gì nhiều.
Lý Hạo không khách khí, bắt đầu nhanh chóng mở ra nhẫn trữ vật thứ hai, lần này mở ra khó khăn hơi lần đâu một chút, nhưng cũng không xem là quá khó.
Mở ra, quả nhiên, cùng một kiểu bố trí.
Nhiều Thần Năng Thạch hơn một chút, có 8 khối.
Về phần nhẫn trữ năng, cũng có một khối, nhưng kim hệ năng bên trong lại ít hơn một chút, chỉ có 600 đa phương, khiến Lý Hạo rất thất vọng, rõ ràng tên Tam Dương đỉnh phong này đã tiêu hao nhiều hơn, không biết có phải hàng ngày tu luyện đã dùng hết rồi hay không, thật lãng phí!
Tiếp đó, Lý Hạo thu lại hai nhẫn trữ vật, 1400 phương Thần Bí Năng, 13 khối Thần Năng Thạch, Thần Năng Thạch đã khiến cho hắn nghèo rớt mồng tơi, giờ đã nhận được một chút viện trợ rồi.
Lần này hắn bị thương không nhẹ, năng lượng bên trong tiểu kiếm bị tiêu hao gần như trống rỗng.
Bây giờ, bản thân hắn chỉ có 7 khối Thần Năng Thạch, nếu như không có thu hoạch, 7 khối này cũng không dùng được bao lâu, hiện tại thu được 13 khối, trong thời gian ngắn cũng không thiếu viện trợ.
Đồ vật hai vị Tam Dương cung cấp, không phải Thần Bí Năng mà là Thần Năng Thạch, những thứ khác ngược lại không có gì đáng nhắc tới.
Mà vị võ sư Đấu Thiên kia, bí tịch thu được trên người, Lý Hạo mở ra nhìn thoáng qua.
"Hả?"
Vốn chỉ định nhìn qua, Lý Hạo lại có chút ngẩn ra, cái tên rất quen thuộc!
《 Bách Chiến Thương 》!
Thương pháp này thì Lý Hạo đã nghe nói qua, là một trong Tam Thương của Ngân Nguyệt năm đó, bí thuật của Đồng Thương Trương Kim An.
Đồng Thương đã chết!
Nói như vậy, người xuất thủ lúc trước, có thể là truyền nhân của Đồng Thương hoặc là đời sau?
Lý Hạo nhíu mày, nhưng cũng không quá để ý, giết thì giết, thân phận của đối phương ngược lại so với thân phận đội trưởng nhà mình cũng không khác mấy, có thể là võ nhị đại, rõ ràng để bước vào Đấu Thiên cũng không dễ dàng.
Chính là tuyệt đối không nên cảm động trước Huyết Thần Tử trên người mình.
Tam Thương của Ngân Nguyệt, năm đó đều là cường giả võ đạo nổi danh, Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, đối phương chưa chắc đã để trong lòng dù nó rất mạnh, nhưng bí thuật gia truyền của đối phương cũng không yếu, Lý Hạo hồi tưởng một chút, lúc ấy đối phương một thương chém ra, thương như rồng, chính xác là chó chút khí phách bách chiến.
Có thể đại khái là chưa từng trải quan trận chiến niên đại năm đó, cảm giác sát khí không thể hừng hực như đội trưởng, đội trưởng dù gì cũng đã tác chiến nhiều lần tại Ngân Thành.
Truyền nhân của Đồng Thương bị mình giết... Con đường truyền thừa của Đồng Thương coi như bị cắt đứt hoàn toàn?
Trong lòng Lý Hạo nghĩ, lật quyển sách ra, trên đầu cuốn sách đều là mục những thương thuật cần phải chú ý, cùng với một số yếu tố cơ bản của thương pháp, lật đến tờ cuối cùng, quả nhiên, cũng không có Hô Hấp Pháp tương xứng.
Bởi vậy, nếu Đồng Thương cũng không có những truyền nhân khác, huyết mạch của Đồng Thương xem như là hoàn toàn bị cắt đứt rồi!
Bởi Lý Hạo cũng không biết Hô Hấp Pháp, chỉ có hình mà cũng không có phương pháp cơ bản, vậy Bách Chiến Thương của Đồng Thương đối với hắn cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.
Lý Hạo lật xem một hồi, ngược lại chiêu thức rất tinh vi, đối với người dùng thương mà nói, dù không có Hô Hấp Pháp cũng có thể tham khảo một chút, xem như không tệ, chỉ đáng tiếc là Lý Hạo không dùng thương, cũng không am hiểu thương pháp.
"Võ sư... Quả nhiên không có gì đáng để người khác rình mò!"
Lý Hạo lắc đầu, tình huống cho phép, hắn không có hứng thú giết võ sư.
Không có ý nghĩa!
Trừ phi, thế lực của đối phương với mình ngang nhau hoặc là mạnh hơn, điều đó mới có chút ý nghĩa, khi đó thì không phải là vì phải giết người, mà là vì võ đạo.
Giết kẻ yếu, thật sự không có chút ý nghĩa nào.
Bí thuật rất khó lấy được bản hoàn chỉnh, giết cũng không phải là chuyện tốt, cũng không có Thần Bí Năng thì giết bọn họ làm gì?
Lão sư năm đó có thể cầm được Hô Hấp Pháp của Vô Ảnh Kiếm, đại khái là Vô Ảnh Kiếm quá tự tin, tự tin bản thân sẽ không thua, sẽ không chết, nếu không thì, cũng sẽ không lưu lại truyền thừa nguyên vẹn.
Kiểm kê lại một chút, những thứ đồ chơi này.
Giết người đoạt bảo, thật ra không có lợi nhất.
Với tình huống bình thường, có thể giết cường giả như bọn Vu Khiếu, là những thứ chướng mắt này, nhưng đối với Lý Hạo mà nói, xem như không tệ.