Lý Hạo ngẩng đầu lên nói: "Khi đó, ta cảm thấy hai chữ này rất đặc thù, hình như có cổ đặc thù chấn động, có lẽ là đang che dấu bảo vật, với máu của ta có chút liên quan, khả năng ta là huyết mạch của Bát đại gia Ngân Thành, có chút quan hệ với nơi này!"
"Chiến Thiên thành này, rất có thể là nơi đóng quân của Vương gia của Bát đại gia!"
Vương Minh thở hắt ra: "Trâu bò như vậy? Nói thật, Bát đại gia ta cũng biết, nhưng mà nói một nhà trong Bát đại gia, Vương gia lớn như vậy có cả một tòa thành, còn có nhiều vệ sĩ cường đại như vậy. . . Thật ra không ngờ, nếu ngươi ở thời kì cổ văn minh, còn là một Thái tử gia?"
Lợi hại a!
Có điều Lý Hạo nói như vậy, nếu như thật sự có quan hệ với Bát đại gia.
Nhưng. . . Trương Đình còn ở chỗ này, ngươi nói cái này làm gì vậy chứ?
Y có chút cạn lời, Lý Hạo người này, có đôi khi đầu óc không được tỉnh táo lắm.
Mấy người chúng ta là cùng một phe, hai người họ tốt xấu gì cũng là đồng môn, Trương Đình. . . Ta cũng không quá quen thuộc, Lý Hạo ngươi thì quen thuộc chắc?
Tin tưởng người khác như vậy?
Chứ sao lại thành thật như vậy, ở trước mặt người ta nói ra chuyện này là như thế nào?
Còn có Trương Đình này. . . Cũng có một tí không biết điều a, Lý Hạo nói ra bí mật, ngươi không thể tránh đi một tí sao?
Vương Minh trong lòng đang gào thét!
Trương Đình hình như không nghe thấy vậy, cũng không thấy được sắc mặt của Vương Minh, lúc này, vẫn luôn trầm mặc, không nói một lời nào, cảm giác như không tồn tại vậy.
Lý Hạo thì nhìn về hướng của Lưu Long.
Lưu Long có chút khẩn trương!
Thật sự khẩn trương.
Nếu như vừa mới tấn cấp Đấu Thiên, Tam Dương. . . Y lại cảm giác mình dám làm, sợ cái gì, Viên Thạc có thể giết, ta cũng có thể!
Nhưng bây giờ. . . Biết càng nhiều, lại càng nhát gan.
Huống chi còn không phải Tam Dương sơ kỳ đấy!
Ánh mắt Lý Hạo, y hiểu.
Lý Hạo đây là đã hạ quyết tâm, muốn giải quyết nữ nhân này rồi.
Mấu chốt là. . . Y. . . Y thực sự là không nắm chắc.
Dù là Lý Hạo đang ở một bên, tên này cũng đã tấn cấp Đấu Thiên, nhưng Lý Hạo lại nhanh hơn y một chút, nhưng mạnh có hạn, tên này có thể phá được phòng ngự của Tam Dương sao?
Lưu Long hít sâu một hơi!
Vương Minh kinh ngạc nhìn về phía y, Lưu Long bị làm sao vậy?
Cảm giác là. . . Hình như là đang rất khẩn trương!
Trương Đình cũng cảm nhận được, nhìn về hướng của Lưu Long, Lưu Long ngay lúc này, hình như cực kỳ khẩn trương, lần nữa thở hắt ra, điều này nhìn thấy không bình thường.
Trương Đình cũng quan tâm hơn một chút, có chút nghi hoặc.
Về phần Lưu Long tựu mình tập kích. . . Nàng không có suy nghĩ này, bởi vì không thể nào như vậy được.
Nếu như biết thân biết phận, y tuyệt đối sẽ không ra tay với Tuần Dạ Nhân.
Nếu như biết rõ thân phận. . . Một cái Đấu Thiên, dám ra tay với Tam Dương trung kỳ?
Lý nào lại như vậy!
"Lão đại, ngươi là đang lo lắng người của Diêm La đi tới hay sao?"
Lý Hạo cười nói: "Sợ cái gì, ta tốt xấu gì cũng là Phá Bách, cộng thêm Trương tỷ là Nguyệt Doanh, một vị Đấu Thiên, một vị Nhật Diệu, còn sợ y hay sao?"
Vương Minh gật đầu: "Đúng rồi! Cho dù có là Nhật Diệu đỉnh phong, vậy cũng không phải là Tam Dương, chúng ta liên thủ, cũng không phải không có thể đối phó! Huống chi, đối phương hiện tại đã tiến vào thành, nói không chừng còn thấy được bảo bối, ai lại rảnh mà quản chúng ta."
Lưu Long không nói lời nào.
Y chỉ nhìn ý Hạo.
Chờ đợi Lý Hạo chào hỏi.
Không biết từ lúc nào, y cảm thấy Lý Hạo mà làm chủ, thì lại tốt hơn nhiều, sự ciệc chứ như vậy mà thay đổi rồi, nhiều nhất là cái lần mà đi hành động ở ngoài thành kia, bởi vì Lý Hạo có con mắt đặc thù, có thể nhìn thấy hết tất cả mọi thứ.
Dần dần thì, hắn đã nắm giữ quyền chủ động, trước khi Lưu Long làm việc, đều muốn nghe ý kiến của hắn.
Mà việc này, cũng rất là sáng suốt.
Lần này chết nhiều người như vậy, ba người bọn họ chung một phe nhưng an toàn vô cùng, không có phát sinh bất kỳ vấn đề gì cả, còn lấy được rất nhiều đồ tốt.
Liễu Diễm vị này Phá Bách hậu kỳ, chẳng những báo thù rồi, còn an toàn rút lui ra khỏi Cổ Thành.
Thoát ra khỏi cùng trong đám người, cũng không tính là tốt đẹp.
Những người kia rút lui ra ngoài, cũng không tính quá nhiều, Nguyệt Minh mãn nguyệt cũng không có, không phải Nhật Diệu mà là Nguyệt Doanh.
Lúc này, Lý Hạo cầm lấy thanh kiếm, chỉ về phía hai chữ trên đầu kia, lại nói: "Hay là muốn đi lên đó nhìn một chút, lão đại, ngươi nói xem có nên lên đó xem không?"
Hắn tay cầm lấy kiếm, lấy kiếm chỉ lên phía trên.
Lưu Long lại yên lặng quan sát thanh kiếm kia. . . Đây là tín hiệu.
Khi thanh kiếm này rơi xuống. . . Là lúc mà Lý Hạo kêu hắn động thủ.