TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 487: Cửa thành mở (1)

Lý Hạo đang suy tư về nhân sinh.

Tiềng ồn ào vẫn tiếp tục.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, mấy vị Tam Dương còn đang xoắn xuýt vì ai vào trước, có nên đi qua thông đạo thứ hai hay không.

Đúng vào lúc này, Hách Liên Xuyên mở miệng nói: "Chuyện tới nước này, vậy cứ đi thông đạo thứ hai một chuyến, nhưng không bắt buộc. Ta đề nghị, những người khác thì tuỳ, để 3 người Luân Chuyển, Hồ Định Phương, Định Trần đi một chuyến là được!"

Vì sao là 3 người này?

Tuần Dạ Nhân, Diêm La, Phi Thiên, một nhà một người là được rồi, Kiếm Môn, Hồng Nguyệt đã có Tử Nguyệt và Hồng Nhất Đường.

Lời như vậy, nói khó nghe chút... 3 người đều chết, dù gì Tuần Dạ Nhân và Phi Thiên còn có Tam Dương tọa trấn.

Khi đó, cũng không trở thành hoàn toàn mất khống chế.

Hồ Định Phương không nói gì, đương nhiên y thích hợp đi thông đạo hơn.

Y xuất thân võ sư, thực lực mạnh hơn, hơn nữa không mang theo Nguyên Thần Binh... y biết Hỏa Phượng Thương ở chỗ Hách Liên Xuyên, Hách Liên Xuyên chết ở bên trong, vậy Hỏa Phượng Thương có thể sẽ rơi mất, tìm cũng không tìm được.

Luân Chuyển Vương muốn đoạt bảo, không đi không được, dù sao y có chết hay không, cũng là một người ăn no cả nhà không đói bụng, Diêm La còn lại 3 vị Nhật Diệu, tự cầu nhiều phúc.

Hách Liên Xuyên nhìn về phía Hồng Nhất Đường: "Hồng kiếm chủ, thực lực ngươi không bằng Tử Nguyệt, muốn tranh đoạt với nàng, chỉ sợ không dễ dàng... không bằng vợ chồng các ngươi cùng ta còn cả vị cường giả Phi Thiên kia, liên thủ khống chế Tử Nguyệt, chờ đợi những người khác đi ra lại nói..."

Hồng Nhất Đường gật đầu, cũng không có ý kiến.

Đơn độc cùng Tử Nguyệt đi vào đoạt bảo... tính nguy hiểm quá cao.

Đục nước béo cò vẫn được, để y một mình đánh với người phụ nữ này, quá mạo hiểm.

Nói đến mức này, mọi người đều cân nhắc, không có ý kiến quá lớn.

Dù là Luân Chuyển Vương, cũng rất tự tin.

Diệu Thừa chết ở bên trong, nhưng Tử Nguyệt cùng Hồng Nhất Đường không phải đã ra ngoài sao?

Dù Tử Nguyệt bị thương, nhưng trước đó, Lôi Thần Khải của nàng bị hư hại, ưu thế của y lớn hơn so với Tử Nguyệt.

Hách Liên Xuyên vừa nhìn về phía Tuần Dạ Nhân, còn nhìn cường giả của những phe khác: "Những người các ngươi... ta đề nghị, tốt nhất là vào nửa đêm hôm nay, lựa chọn ra ngoài!"

"Tiếp đó, ta nghĩ các ngươi sẽ rất nguy hiểm nếu ở lại đây!"

Nói xong, không đợi những người khác nói gì, y nhìn về phía Tuần Dạ Nhân: "Lão Chu, ngươi mang một nhóm người đi ra ngoài trước, vận chuyển giáp đen trở về, về phần những người bằng lòng ở lại, ta cũng không bắt buộc, dù sao cũng không thể tước đoạt cơ duyên của các ngươi! Có lẽ sau khi vào thành, sẽ có chút cơ duyên? Ta sẽ không ngăn cản những người sẵn sàng đi thông đạo thứ hainhưng mỗi người đều có trách nhiệm với cuộc sống của chính mình!"

Y không áp đặt, là siêu năng giả, mỗi người đều sẽ tưởng tượng chính mình một bước lên trời, lấy được chí bảo, trở thành cường giả tuyệt thế vô địch.

Tuần Dạ Nhân cũng không ngoại lệ!

Chịu ở lại, hãy chuẩn bị cho cái chết.

Có chút xôn xao trong đám người,.

Ở lại?

Hay rời đi?

Lúc này, Lý Hạo nhìn về phía Liễu Diễm cùng Lưu Long, Lưu Long khẽ nhíu mày, liếc nhìn Lý Hạo, Lý Hạo nói khẽ: "Ta không đi ra ngoài, giờ ra ngoài không chừng rất phiền phức... chờ Hồ tướng quân và Hách bộ trưởng ra ngoài, ta sẽ cùng đi ra ngoài đi, tốt xấu có thêm 2 vị Tam Dương."

Giờ hắn ra ngoài, không chừng có rất nhiều người đang chờ hắn bên ngoài.

Huống chi... hắn không muốn ra ngoài.

Dù hắn có chút ý đồ đối với bảo vật, nhưng không nhiều, muốn đợi mọi người vào thành, hắn ở cửa thành quan sát, nghiên cứu hai chữ này.

Theo Lý Hạo, hai chữ này mạnh hơn so với những bảo vật kia.

Cho nên, hắn thậm chí còn nghĩ ra một cái cớ.

Khi đám Hách Liên Xuyên cũng nhìn về phía mình, Lý Hạo mở miệng: "Bộ trưởng... các ngươi cứ tùy ý, những người khác cũng không cần quản ta, ta không đi thông đạo thứ hai, cũng không vào thành... ta sẽ ở đây chờ các ngươi, ngươi thấy được không?"

Mọi người sững sờ.

Lý Hạo không đi, cũng không vào thành... vậy hắn làm gì?

Sau đó, dường như hiểu ra gì đó, Hách Liên Xuyên giải thích: "Bên ngoài có Hầu bộ, không ai dám động tới ngươi!"

Lý Hạo cười: “Ta không quen Hầu bộ, quen thuộc Hách bộ hơn, nếu có ai trong Tuần Dạ Nhân mà ta có thể dựa vào... trừ Hách bộ ra thì không còn có thể là ai khác!"

Vừa nhìn về phía Hồ Định Phương, nói khẽ: "Hồ tướng quân tràn đầy chính khí, thực lực siêu phàm, có hai vị, ta... mới có thể yên tâm hơn một chút!"

Nghe lời này, cả Hách Liên Xuyên và Hồ Định Phương đều cảm thấy ngứa tai.

Dù cảm thấy Lý Hạo nói xạo, nhưng nghe... nhiều cũng thấy êm tai!

Lưu Long thấy thế, cũng nói: "Vậy ta ở lại đây bảo vệ Lý Hạo."

Nói xong, y nhìn về phía Liễu Diễm: "Liễu Diễm, ngươi cùng đám Chu bộ đi ra ngoài!"

Mục tiêu lần này của Liễu Diễm đã hoàn thành, Lý Đại Hổ đã bị giết.

Thực lực của nàng không đủ, tiếp tục ở lại quá mức nguy hiểm.

Liễu Diễm không nói gì, cũng không khoác lác, nhất định phải ở lại đồng sinh cộng tử, vậy sẽ chỉ cản trở, nàng vội gật đầu, nhìn hai người rồi khẽ nói: "Vậy ta đi ra ngoài trước!"

Vương Minh bên cạnh xông tới, cười ha ha nói: "Lý Hạo, ta cũng lưu lại, bảo hộ ngươi! Đúng, ngươi cảm thấy ta nên đi thông đạo thứ hai hay không?"

Gã cũng đang tự hỏi.

Gã rất trẻ trung, bước vào Nhật Diệu, nhưng lúc này ở nơi này, thật ra không phát huy tác dụng gì.

Hiện tại, hắn cũng có chút không cam tâm.

Có thể vào thành... nói thật, quả thực quá nguy hiểm.

Không đi thông đạo thứ hai, không có khả năng bay trên không, trốn cũng khó trốn.

Lý Hạo liếc nhìn y: "Ngươi tùy tiện... nhưng rất nguy hiểm, ngươi đã nghĩ kỹ."

Vương Minh bắt đầu xoắn xuýt, trong lúc nhất thời không nói chuyện.

Mà những phe khác, cũng đang nhỏ giọng bàn bạc.

Ra ngoài, chắc chắn phải ra ngoài với một nhóm người.

Mang theo giáp đen ra ngoài!

Lần này tịch thu được không ít giáp đen, dù Chiến Thiên Quân cuối cùng bạo phát, khiến toàn bộ chiến sĩ giáp đen còn sót lại đều hủy diệt.

Nhưng những áo giáp trước đó bị tịch thu... đã thực sự mất đi chút ý thức còn sót lại.

Những Hắc Khải Quân kia đó đã chết trong vô số năm.

Bây giờ đi ra ngoài, đã một hai ngày kể từ khi họ vào đây, đến ban đêm, vừa vặn hai ngày, có lẽ các phương đều sẽ có người đến Ngân Nguyệt, không đến mức không ai tiếp ứng sau khi rời khỏi đây.

Các phe nhanh chóng có quyết định.

Không phải tất cả 20 người còn lại của Tuần Dạ Nhân đều rời đi, một nhóm lựa chọn lưu lại.

Nhật Diệu cảnh, có 2 vị không đi... tính cả Vương Minh, vừa vặn 3 vị.