Nhân tộc!
Thật là một đoạn thời gian khiến người ta hoài niệm... Và bây giờ, thiên hạ này là dạng như thế nào?
Y vốn định thừa dịp trong nháy mắt này, đánh chết đám người này, y có thể làm được... Hệ thống phòng thủ vẫn còn!
Nhưng ngay sau đó, y nhìn thành trì trống rỗng... Chiến Thiên thành... Đã không còn nữa rồi!
Thành trì mà ta muốn bảo vệ... Đã biến mất rồi!
Thành trì không còn người nữa, vẫn được coi thành trì nữa sao?
Đột nhiên, thất vọng mất mát, cười mỉm một cái, lại khóc một lần, như thể đang khóc nhè.
Y mặc áo giáp, trong tay cầm trường kiếm, nhìn lên bầu trời, rõ ràng không có gì cả, nhưng hình như y thấy được cái gì đó, thấy được địch nhân, thấy được kẻ thù, thấy được cừu nhân giết không bao giờ hết.
“Các ngươi... Tự hãy giải quyết cho tốt! Nhân tộc... Nhân tộc...”
Y nhìn lên bầu trời đầy sao, nhìn lên trên một lần nữa, mang theo bi ai vô biên, lạc lõngvô tận, nhìn về phía những chiến sĩ hắc khải còn sót lại.
Cái này... Không còn là thời đại của y nữa rồi!
Cái này, không còn thuộc về y nữa rồi.
Dựa theo thói quen năm đó của y, chắc chắn sẽ giết sạch đám địch nhân này, đó mới là Chiến Thiên quân, nhưng khi y nhìn thấy, trong đám người kia còn có một ít tu sĩ võ đạo... Y đột nhiên mềm lòng một chút.
Ngay cả tâm cũng đã không còn.
Nhân tộc!
Năng lượng một đạo, mặc dù đáng ghét, nhưng đó... Không phải cũng là nhân tộc sao??
Mảnh thiên địa này, thời đại này, đã không phải là của ta nữa rồi.
Giết nhân tộc thời này... Tại sao phải làm như vậy chứ.
Chúng ta, không phải năm xưa cũng từng thăm dò di tích viễn cổ để lại sao?
“Chiến Thiên quân, ở đâu?”
Một tiếng gào thét, vang vọng cổ thành!
Giờ khắc này, trong ngoại thành, bỗng nhiên từng đạo thân ảnh hiện lên, hai pho tượng đồng khải, cũng trong nháy mắt hiện lên, giờ khắc này, Chiến Thiên quân, giống như khơi dậy tinh thần của bọn họ.
Ngoài thành, từng tôn hắc khải, tất cả hắc khải đều đã bị đánh nát, khô cốt của hắc khải đều hóa thành tro tàn... Dường như cũng đang run rẩy.
Chiến Thiên quân ở đây!
“Chư quân, thời đại của chúng ta... Đã kết thúc rồi!”
Cường giả bạch ngân kia, mang theo thống khổ, mang theo bi thương, tức giận gầm gừ: “Nhân Vương chưa trở về, Đế Tôn chưa về, thiên địa này... Còn có cường địch! Các ngươi, có nguyện theo ta tái chiến thương khung?”
“Nguyện!”
Giờ khắc này, cả tòa thành phố đang mơ hồ chấn động!
Từng tôn hắc khải, hắc khải còn chưa chết, nhao nhao xuất hiện.
Dường như trở lại năm đó!
Giờ khắc này, mọi người Lý Hạo ở phía dưới, đã sớm kinh ngạc.
Cái này... Đây là tình huống gì?
Tòa thành này... Sống lại rồi!
“Chiến!”
“Chiến!”
“Chiến!”
Từng tiếng gầm gừ như truyền lại từ thời cổ đại, vang vọng trong thành phố này.
Chiến sĩ bạch ngân đã cảm nhận được rồi, linh hồn mình đang dập tắt, tinh thần của mình đang bị mài mòn... Sức mạnh của thời gian, dấu vết từ năm tháng, tại thời điểm này, làm cho y nhanh chóng bước vào cái chết.
“Nếu là gặp được Nhân Vương, nhìn thấy Đế Tôn... Nói với họ, chúng ta... Vẫn đang chiến đấu!”
Một tiếng la hét, vang vọng lòng người.
Tiếp theo, cường giả bạch ngân, kiếm chỉ thương khung, giận dữ gầm lên một tiếng: “Làm nhân tộc, chiến đấu một lần nữa!”
“Giết!”
“Giết!”
Từng đạo thân ảnh áo giáp, giờ khắc này hình như sống lại, giơ trường kiếm lên, giết lên bầu trời, cho dù là... Không có gì ở đó cả!
Bạch ngân đang bị vỡ vụn, hắc khải đang bị vỡ vụn, đồng khải đang bị vỡ vụn...
Cảnh tượng này, khiến bọn Lý Hạo không thể lý giải.
Thực sự không thể hiểu được!
Đầu tiên hình như là bạch ngân thiên phu trưởng sống lại, sau đó... Y không ra tay với Tử Nguyệt, không giết bọn họ, không ra tay với bất luận kẻ nào, mà là giơ kiếm xông về phía bầu trời không người kia.
Họ... Đang chiến đấu với ai?
Kẻ thù của họ ở đâu?
Giây phút cuối cùng này, họ đang làm gì?
Hoảng hốt, sợ hãi, rung động...
Tất cả các loại cảm xúc, bao phủ tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Hạo.
Hắn nghĩ đến "Nhân Vương”, nghĩ đến "Đế Tôn”, những tồn tại này, là ai?
Cái bóng lưng mà hắn nhìn thấy trước đó, có phải là Nhân Vương trong miệng gã hay không, hay đó là Đế Tôn?
Tổ tiên nhà mình, kiếm khách chém gãy một kiếm của ta, có phải cũng từng là một trong những người này?
Y đang vung kiếm về phía ai?
Y đang chiến đấu vì ai?
Nhân tộc?
Nhân tộc... Ý nói là nhân loại có phải không??
Chẳng lẽ... Có những chủng tộc khác sao?
Ví dụ như... Sự tồn tại như Hắc Báo, đây có phải là yêu tộc không?
Cừu địch là yêu tộc sao?
Giờ khắc này, vô số ý niệm hiện lên trong đầu Lý Hạo, hắn ngơ ngác nhìn vị chiến sĩ bạch ngân vung kiếm chém thương khung kia, giờ khắc này, Lý Hạo là rung động, là mê mang.
Và ở giữa không trung, từng bóng người, tiếp tục đi lên, tiếp tục hướng lên!
Họ bước lên không trung, nhảy vọt, nhảy vọt lên!
Cầm kiếm, vung vẩy!
Sát khí trùng thiên địa!
Nếu là ngay từ đầu, những chiến sĩ này, đều có thể như thế... Ta e rằng hôm nay còn có thể đứng ở đây, sẽ không vượt quá mười người!
Quá mạnh mẽ!
Giờ khắc này, dường như bọn họ mới cảm nhận được sự cường đại của những binh lính này, cho dù là những hắc khải kia, hình như cũng từng là cường giả, thậm chí... Làm cho người ta có cảm giác, cho Lý Hạo có cảm giác, những hắc khải giáp này, có lẽ... Từng là một thành viên của võ sư, không phải Phá Bách... Có lẽ đều là võ sư Đấu Thiên!!
Võ sư Đấu Thiên?
Binh sĩ bình thường?
Lý Hạo rung động vô cùng, không, có thể mạnh hơn không?
Qua những năm tháng vô tận, họ đã sớm suy giảm không còn như xưa, năm đó, những người này sẽ còn mạnh mẽ hơn sao?
Cường giả bạch ngân kia ánh mắt xem thường, khinh thường, khinh miệt, hắn đều ghi nhớ trong mắt.
Có vẻ như đang nhìn vào sâu kiến!
Ngay cả Tam Dương, cũng giống như vậy.
Trong mắt y, có lẽ, Tam Dương cũng chỉ như sâu kiến mà thôi.
Mà năm đó chỉ là một thiên phu trưởng!