TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 477: Bóng lưng khủng bố (7)

Đúng vậy, cộng thêm 2 vị Tam Dương, đủ 15 vị siêu năng Phi Thiên còn sống sót, mà đối phương đi vào mới có bao nhiêu người đâu?

Hình như chỉ có 22 vị!

Cũng chính là nói, đến hiện tại, Phi Thiên vẫn còn lại 2/3 số người, với lực chiến 90%.

Phải chăng Phi Thiên đã âm thầm giết người, làm sao mà chết nhiều người như vậy?

Bên phía Phi Thiên, kì thực Định Trần cũng rất bất ngờ, người các phương khác tổn thất quá nhiều, kể cả Tuần Dạ Nhân, lúc trước hơn 30 người, lần này mất đi không ít, duy chỉ có Phi Thiên, lúc vào thành không tính 2 người họ, cũng chính là 16 người, chết 3 người... thật không tính là nhiều!

"Khổng Thất, ngươi đã giết bao nhiêu người rồi?"

Định Trần âm thầm hỏi, có hơi than khổ.

Làm sao mà chết nhiều người thế này?

Lần này hay rồi, Phi Thiên mặc dù tổn thất ít nhất, nhưng trong lòng mọi người đều phán đoán, chính là do Phi Thiên làm, âm thầm giết quá nhiều người, nếu không, làm sao mà thoáng cái đã mất đi mười mấy người rồi?

Được xưng là Tam Dương Khổng Thất, cũng có chút phiền muộn, âm thầm đáp: "Ta... ta không có giết bao nhiêu hết, chỉ giết có 3 vị Tuần Dạ Nhân, mấy vị siêu năng Kiếm Môn, còn có 2 vị Nhật Diệu Kiếm Môn với 1 vị Nhật Diệu Hồng Nguyệt... sau đó thì về rồi!"

Đúng là giết một ít, không quá 10 người.

Nhưng lần này, e là có đến 40, 50 người chết.

Chắc chắc là ả nữ nhân Kiếm Môn giết!

Định Trần đành chịu, cũng không ít rồi.

Vị kia của Kiếm Môn giết thêm chút nữa, cộng thêm mọi người chém giết lẫn nhau, còn có một phần là bị giáp đen đánh chết, bị giáp đồng ám sát... có thể sống sót được nhiêu đây, kì thực cũng không có gì ngạc nhiên.

Nếu như lúc trước gọi 2 vị Tam Dương lại, đợi thêm mấy người còn sót lại... đó mới gọi là khó xử.

...

Sắc mặt Luân Chuyển Vương bây giờ không đến nỗi khó coi.

Ông ta rất bình tĩnh!

Nhìn 3 vị Nhật Diệu còn sót lại bên cạnh, ông ta hầu như không có gì tức giận, lúc trước trước khi vào trong, ông ta đã biết là sẽ chết người, chỉ là... giữ lại cho Diêm La có 3 người, lá gan của Phi Thiên và Kiếm Môn thật không nhỏ!

Hắn Liên Xuyên không bàn luận gì, trực tiếp nói: "Các nhà nói xem, giải quyết được bao nhiêu giáp đen rồi, để chúng ta đếm cái xem!"

Hà bộ trưởng vội nói: "Tuần Dạ Nhân lấy được 72 bộ giáp đen... Ngoài ra, một vị giáp đồng đã bị chúng ta dồn đến đường cùng, sau cùng đã tự nổ rồi..."

72 bộ, cũng không ít.

Mấy nhà khác cũng vội báo cáo.

Tổng hợp lại, lần này, mấy nhà cùng nhau giải quyết được hơn 200 tên giáp đen, chết hết 3 vị giáp đồng!

Như vậy, tính ra nội thành vẫn còn giáp đen, không đến trăm vị.

Mà giáp đồng, nhiều nhất cũng chỉ còn lại 2 vị.

Đội ngũ nghìn người này, coi như đã bị đánh cho tàn phế.

Toàn bộ nội thành đã không còn tính chất uy hiếp gì nữa.

Chỗ này, cộng thêm 3 Tam Dương, còn có hơn 60 người.

Trong đó Nhật Diệu đã chiếm hơn phân nửa, Nguyệt Minh chỉ còn chưa đến nửa phần, dù sao cũng quá yếu, hầu như đều chết rồi.

"Bây giờ làm sao?"

Hồng Nhất Đường nhìn tường thành cao lớn, nhíu mày nói: "Đã đi đến bước này... không vào thành xem thử, cũng thấy thật không cam tâm, nhưng tên kia không chịu xuống, lẽ nào chúng ta thật phải tiến công lên sao?"

"Tuần Dạ Nhân hết cách rồi sao?"

Hách Liên Xuyên cười: "Còn!"

Trong lòng mọi người khẽ động, còn cách sao?

"Đi qua con đưòng thứ 2, khí tức được kiềm chế, kì thực... có thể bay!"

"..."

Bốn phương im lặng.

Lúc này, ánh mắt Luân Chuyển Vương lập lòe, ông ta nhìn đối phương, hồi lâu mới nói: "Kế hoạch hay! Lúc trước ngươi không nói, bây giờ mới nói... Được, xem ra, ngươi đã sớm có chuẩn bị, để con đường thứ 2 như đá dò đường, đúng không? Chẳng trách Tuần Dạ Nhân các ngươi không ai tình nguyện đi con đường đó!"

Lời này vừa nói ra, mọi người ai còn không hiểu chứ!

Sắc mặt Tử Nguyệt cũng vô cùng khó coi, nhìn Hách Liên Xuyên.

Hách Liên Xuyên nghiêm túc: "Tử Nguyệt, Hồng kiếm chủ, cũng có thể trực tiếp phi hành, không tin các người có thể thử xem? Uy hiếp trên không trung đã tan biến... thật đó! Đây kì thực là chuyện tốt, các người càng tự do hơn ta, thậm chí có thể trực tiếp vượt qua tường thành... Dù sao ta cũng không dám đi con đường thứ 2, các người nếu đã đi rồi... thật ra là chiếm được cơ hội trước đấy!"

Nói cũng có lý, nhưng mà... vừa nghĩ đến lúc trước hỗn đãn này không nói có thể bay, mọi người theo bản năng cũng không dám thử, ả vẫn là không kìm được tức giận!

"Hách Liên Xuyên!"

Tử Nguyệt âm lãnh nói: "Ngươi sẽ không sợ..."

Hách Liên Xuyên cười nói: "Đừng giận, một Tam Dương sơ kỳ như ta, thật không dám tùy tiện đi con đường thứ 2, cũng không phải là cố ý không nói, ta không phải sợ các người có thể bay, bỏ rơi chũng ta sao? Bây giờ các vị có thể bay, có thể bay qua tường thành, đánh vị cường giả bạch ngân đó rơi xuống, chúng ta cùng nhau vây đánh... mở cửa thành, cùng nhau đi vào, như vậy tính an toàn sẽ cao thêm một chút!"