Lý Hạo thở dài: “Thật ra, chậm trễ một chút thời gian đối với ta không quan trọng, nhưng bên phía Tân Võ, năng lực kiếm chuyện của vị Nhân Vương kia quá tốt đi, trong khi ta lại thiếu hắn một đại nhân tình... ngươi nói giựt nợ thật ra cũng được, cùng lắm thì hắn đi hướng đông ta đi hướng tây, chỉ cần không chạm mặt Tân Võ là được.”
“Nhưng mà... người sống một đời, chung quy vẫn là sống, không phải sao?”
Sống không chỉ là sống, trùng sinh một lần, ngươi buộc phải nhận ra thôi!
Thứ này cũng không phải là nhân quả.
Mà là...nợ nhân tình!