Lý Hạo khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Đại ca không nói nhị ca, bên kia nói bên này hỗn loạn, bên này nói bên kia hỗn loạn, thực ra đều không phải người tốt gì, bao gồm cả Tân Võ cũng tốt thôi, trên thực tế Ngân Nguyệt cũng không phải người tốt gì.
Rời khỏi phạm vi thế giới, ai cũng không phục ai, ai cũng muốn xử người kia.
Còn nữa, nơi đây tụ tập rất nhiều vị Đế Tôn lục giai, Lý Hạo cảm thấy đại khái bọn này cũng có hi vọng thu hoạch được một số cơ duyên, ví như cơ duyên của vị chủ Thiên Phương kia vậy.
Nếu không lục giai lưu tại đây thì có tác dụng gì, đại khái chính là vì những thứ này.