Chí Tôn cười cười: “Không sao, mấy ngày trước, Chú Thần vừa vặn đúc ra một chiếc chiến hạm có thể đi xa được, cũng vừa khéo… tốc độ rất nhanh, không thua tốc độ của Đế Tôn tứ ngũ giai, ngươi khống chế tàu chiến này, tốc độ sẽ tăng lên rất nhiều, ngươi cũng không cần phán đoán phương hướng của hỗn độn, đi theo phân thân là được, nhiều nhất là ba đến năm năm, hẳn có thể tìm được đối phương!”
Nói đến đây lại nói: “Đương nhiên, nếu như khi đó, Hồng Nguyệt và Tân Võ khai chiến, ngươi có thể không cần trở lại, đối với ngươi mà nói, kỳ thực sẽ an toàn hơn một chút! Nếu như còn chưa khai chiến… ngươi có thể dẫn người trở về.”
Thiên Cực nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Cái này có thể!”
Chí Tôn dường như sớm đã nhìn thấu y, cười cười: “Mặt khác, nếu như người của Ngân Nguyệt không đồng ý theo bọn ngươi trở về, vậy thì thôi đi! Ngân Nguyệt hẳn đã sinh ra vương giả của chính mình!”
“Đương nhiên, dựa vào tính cách của ngươi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đối phương không đến, ngươi còn ước gì được như thế!”