Hồng Nhất Đường bật cười: “Viên Thạc có lẽ sẽ không vui!”
Lý Hạo cũng cười: “Có lẽ vậy, con người lão sư ta, ngoài miệng nói, trò giỏi hơn thầy là tốt, trên thực tế vô cùng tự phụ, lão cảm thấy thiên phú của mình là thiên hạ đệ nhất, không ai có thể siêu việt lão… đáng tiếc, kiến thức của lão quá ít, tầm mắt cũng quá nông cạn!”
“…”
Lý Hạo cười ha hả: “Lão từng thấy lực lượng Thiên Vương sao? Lão từng gặp lực lượng Bán Đế sao? Lão từng đánh Đế Tôn sao? Tất cả những thứ này… ta đều đã trải qua! Cho nên, thiên phú không phải là duy nhất, mấu chốt ở chỗ kiến thức, sự từng trải, vận khí, cơ duyên, nỗ lực, sau đó cộng thêm thiên phú mới có thể đi càng xa hơn.”
Hai người không nói gì về vũ trụ đại đạo nữa, cũng không nhắc lại chuyện có phải là phân thân hay không.