Ý nghĩ này, chỉ lóe lên trong khoảnh khắc rồi biến mất.
Không thể trốn!
Chiến đấu chỉ mới bắt đầu, giờ lựa chọn chạy trốn đồng nghĩa y với việc hắn sẽ không có cơ hội phản kích thành công, một khi chạy trốn, chẳng khác gì cho Viên Thạc cơ hội.
Ầm ầm!
Quyền!
Vô số quyền!
Viên Thạc không sử dụng bất kỳ chiêu thức nào, chỉ có hai nắm đấm sắt, liên tục nện quyền xuống.
Dần dần, Kiều Phi Long cảm nhận được, thở hắt ra, lạnh lùng nhìn về phía Viên Thạc.
Ta phát hiện ra rồi!
Nắm tay phải!
Nắm tay phải của hắn cực kỳ dũng mãnh, năng lượng đặc biệt, đây không phải là nội kình, mà giống như bảo vật gì đấy, là nắm đấm gấu khác thường.
Mà nắm tay trái của Viên Thạc dù cũng cực kỳ mạnh mẽ, nhưng mỗi quyền cũng chỉ mang đến cho y một chút tổn thương yếu ớt.
Bảo vật!
"Nắm đấm gấu của ngươi là... vật phẩm siêu phàm?"
Khụ khụ khụ.
Lại một trận ho khan, Kiều Phi Long né tránh đòn hiểm, cấp tốc lùi lại, đốt cháy từng sàn lầu, dưới áp lực tấn công mạnh mẽ của Viên Thạc, điên cuồng rơi xuống phía dưới.
Nắm đấu gấu, vật phẩm siêu phàm.
Viên Thạc không nói, tiếp tục cường công.
Biết nhìn hàng đấy, nhưng lão không định trả lời y.
Giống như những gì y đã dạy Lý Hạo, chỉ cần kẻ địch còn có thể đứng, không nên nói bất cứ câu gì với nó, trừ phi hoàn toàn không phải đối thủ, kéo dài một ít thời gian, nếu không... chỉ có công kích!
Tấn công liên tục!
Có một tiếng nổ lớn, giờ khắc này, lão tung quyền đánh ra, đập xuyên sàn lầu, sau đó Viên Thạc cứ như viên hầu, nhảy qua nhảy lại trên không, một cước đá ra, lập tức đá liên tiếp mấy chục cước vào Kiều Phi Long đang khốn đốn.
- Bình bình bình!
Kiều Phi Long cũng đang chống trả, ngọn lửa bùng cháy, hình thành từng con Hỏa Long, muốn vây khốn Viên Thạc, thiêu chết Viên Thạc.
Kiều Phi Long vừa chống cự, vừa ho khan, vẫn duy trì ánh mắt tỉnh táo.
Y có lẽ không đủ kinh nghiệm chiến đấu, nhưng y không dễ chết như vậy, trải qua nhiều năm thăng trầm trong chốn thương trường, nên y vẫn có đủ tỉnh táo, khó đối phó hơn Viên Thạc nghĩ nhiều.
Không những như vậy, giờ y lại mở miệng lần nữa, muốn để Viên Thạc chú ý tới y.
"Viên Thạc, ngươi đến vì di tích, đúng không?"
Giọng nói của Kiều Phi Long đầy tang thương: “Đây không phải thứ mà ta ngươi có thể ngấp nghé... ngươi không nên ép ta gây loạn toàn thành, có lẽ... ngươi ta có thể liên thủ thăm dò, ngươi có thực lực, có kinh nghiệm, mà ta có thành quả nghiên cứu suốt mấy chục năm, cùng nhau hợp tác mới là tốt nhất."
Viên Thạc vẫn im lặng.
Mà vào lúc này, trên bức tường, một cái bóng hơi giống như bóng tối, như bóng ma đêm tối, chậm rãi tới gần bọn họ.
Không có âm thanh, không có hương vị, thậm chí không có siêu năng.
Còn bí hiểm hơn cả Hồng Ảnh.
Khi Kiều Phi Long chỉ ra, ngay khi mối uy hiếp bắt nguồn từ nắm đấm gấu đeo trên tay phải, trong bóng tối, cái bóng đó đã có mục tiêu.
Không cầu giết chết Viên Thạc... rất khó!
Đấu Thiên có thế, có thần ý, dù là Hồng Ảnh hay phe phái khác, đối phó Phá Bách thì còn có thể, chứ đối phó Đấu Thiên, thì khó xâm nhập vào cơ thể của bọn họ.
Nhưng đối phương cũng khó phát hiện bọn họ, đặc biệt là vào thời điểm này.
Cường giả giao chiến, không được phân tâm.
Chỉ cần cướp đoạt nắm đấm gấu, vậy Kiều Phi Long sẽ có cơ hội phản kích, một khi phá vỡ thế công của Viên Thạc, Viên Thạc tất nhiên tan vỡ.
...
Cùng lúc này, dưới mặt đất.
Lý Hạo trực tiếp lái xe tông vào cao ốc, ngẩng đầu nhìn lên không trung, vất bỏ chiếc xe màu bạc.
Hắn nhìn thấy một vầng ánh sáng cực lớn!
Đó chắc chắn là Kiều Phi Long.
Nhưng giờ khắc này, Lý Hạo lại nhíu mày.
Vầng sáng khổng lồ kia, chiếu rọi một bóng đen, đó là cái gì?
Lần trước hắn đến, cũng không nhìn thấy những vật khác gần Kiều Phi Long, nhưng giờ... bóng đen kia là cái gì?
Thứ mà hắn nhìn không phải vách tường, không phải vật chất, mà là một loại năng lượng nguyên.
Hỏa năng của Kiều Phi Long, nội kình của Viên Thạc rất khó nhìn thấu, cái bóng đen kia xuất hiện ở trước mắt, hiển nhiên cũng là một loại năng lượng nguyên đặc biệt.
Chỉ là trước đó chưa từng thấy.
Bóng đen đang lang thang gần vầng sáng.
Lý Hạo không ngốc, hắn hiển nhiên đoán được đây có thể là ám thủ của Kiều Phi Long, đối phương có thể muốn đánh lén lão sư.
Nhưng lúc này có nên hét lớn cảnh báo không?
Chưa nói Viên Thạc trong lúc giao chiến có thể nghe được hay không, cho dù nghe được, cũng sẽ kích thích bóng đen nhanh chóng đánh giết lão sư.
"Cường độ của bóng đen, cảm giác giống Nhật Diệu, không giống Tam Dương..."
Làm sao bây giờ?
Hét lớn sao?
Những suy nghĩ này chợt hiện ra trong đầu.
"Tuần Dạ Nhân phá án, Kiều Phi Long, mau giơ tay chịu trói!"
Ngay đúng lúc này, Lý Hạo bỗng hét lớn.
Không biết hai người này có nghe thấy tiếng hét này không, nhưng Lý Hạo dùng tới hổ khiếu sơn lâm, hổ con gầm thét.
Ngay lúc tiếp theo, từ trong miệng phát ra một câu khó hiểu: "Tam Linh hộ kỳ, Thiên Nhạc Nam Sơn tại tâm ta..."
Mật ngữ!
Giữa Viên Thạc và học sinh của hắn có một bộ mật ngữ, để giao lưu nội dung của một số cổ tịch đặc biệt, cùng như bí thuật truyền thừa Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, Viên Thạc đều sẽ dùng mật ngữ giao lưu với học sinh.
Lúc trước Lý Hạo và Viên Thạc đang sử dụng máy bộ đàm để truyền dạy Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, chính là giao lưu bằng mật ngữ.
Đúng vào lúc này, Viên Thạc đá một cước trên không, đá nát thêm một sàn tầng.
Hắn và đối phương càng ngày càng đi xuống.
Trong môi trường này, giọng nói của Lý Hạo, tiếng hổ gầm non nớt kia vẫn vang lên.
"Lão sư cẩn thận, có cái bóng đen ở sau lưng ngươi..."
Đây chính là tin tức mà Lý Hạo truyền đi.
Bóng đen?
Viên Thạc lập tức dựng hết tóc gáy.
Lão không cảm giác được, là một võ sư Đấu Thiên, sức cảm ứng cực mạnh, còn có thần ý tại thân, dù là Hồng Ảnh tới gần, lão cũng đều có thể cảm nhận được.
Nhưng vào lúc này, lão lại không hề cảm nhận được.
Bóng đen ở đâu?
Phía sau?
Tố chất tâm lý vững vàng khiến lão không thèm để ý, không quay đầu lại, mà thét lên: "Né tránh!"
Không chỉ để nhắc nhở Lý Hạo, mà còn để chuyển hướng sự chú ý của Kiều Phi Long.
Nhắc nhở Lý Hạo, nhanh đi.
Bóng đen xuất hiện, phá vỡ một chút kế hoạch.
Bởi vì lão không thể phát hiện!
Không biết, đại biểu cho nguy hiểm.
Về phần tại sao Lý Hạo có thể phát hiện, Viên Thạc không biết, có thể có liên quan đến đôi mắt của hắn, đôi mắt có thể nhìn thấy Hồng Ảnh, bản thân nó đã không tầm thường.
Viên Thạc đã bí mật dò hỏi, vì theo lời của Lý Hạo, Tuần Dạ Nhân có thể đã bắt giữ một nhóm người như vậy.
Chỉ là đến giờ, vẫn chưa truyền về tin tức.
Phía dưới Lý Hạo không nói gì, hắn cấp tốc nhìn về một hướng, một số người từ trên lầu điên cuồng chạy xuống, đại chiến đột nhiên bộc phát, trong cao ốc vẫn còn có ngườ.
Lý Hạo liếc nhìn Kiều Bằng, lập tức vui mừng khôn xiết.
Thật đúng là ơ nơi này!
"Kiều Phi Long, mau bó tay chịu trói, nếu không ta làm thịt con của ngươi!"
Lý Hạo hét lớn, ngay lập tức nhảy lên, phóng về phía Kiều Bằng đang hoảng loạn chạy xuống.
Trên không, Kiều Phi Long không hề nháy mắt.
Có thể giờ khắc này, cái kia nguyên bản tới gần Viên Thạc bóng đen, bỗng nhiên có chút dừng lại.
Kiều Bằng, huyết mạch duy nhất của Kiều Phi Long.
Hậu duệ duy nhất!
Giờ khắc này, bóng đen đã tới gần Viên Thạc, nhưng... tình huống phía dưới rất hiểm nghèo.
Bởi vì bọn Viên Thạc tới quá đột ngột, vị cường giả Nguyệt Doanh bảo vệ Kiều Bằng đã đến bữa tiệc tại Tuần Kiểm Ti, Kiều thị cũng không dự định trở mặt với Tuần Dạ Nhân, đương nhiên không thể không đi.
Cũng chính là bởi vì tối nay không có ai bảo vệ, Kiều Phi Long mới bảo con trai tới cao ốc, để tránh bởi vì không có tài xế mà xảy ra chuyện.