Sắc mặt của Ánh Hồng Nguyệt trắng bệch, không ngừng trốn chạy.
Trong cơ thể, lực lượng Hồng Nguyệt không ngừng tràn vào.
Y quay đầu nhìn lại, không ngừng ho ra máu, ánh mắt có chút tối tăm: "Lâm Hồng Ngọc! Lý Hạo nếu có thể giết ta, sớm đã giết! Đuổi giết ta liên tục, các ngươi dám giết ta sao?"
Phía sau, Lâm Hồng Ngọc cầm trong tay loan đao, cực kỳ bình tĩnh nói: "Không giết được, phong ấn cũng được! Trấn áp cũng được! Để cho ngươi như chó nhà có tang, không ngừng chạy trốn, cũng không tệ! Ngươi mang tới đâu khổ cho phu quân ta... cũng chỉ có như vậy, mới có thể trả nợ!"
Ánh Hồng Nguyệt ho ra máu, cười lạnh nói: "Phu quân? Nực cười! Ngươi ở trong mắt của Lý Hạo, cũng chỉ là quân cờ mà thôi! Lý Hạo chỉ để ngươi giúp hắn trấn áp thiên hạ mà thôi, trong tận xương tuỷ của hắn, còn vô tình vô nghĩa hơn cả ta!"