Thần linh kia vô cùng lạnh nhạt: “Nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ dám mắng trong lòng thôi sao? Nếu như Bá Thiên Đế còn sống, biết truyền thừa rơi vào trong tay ngươi… quả thực là một sự sỉ nhục! Được rồi, ta còn chưa khôi phục… thiên địa đã yên lặng quá nhiều năm, ngươi tự nghĩ biện pháp đi! Ngươi một lòng chỉ biết trông cậy vào sự che chở của cường giả, sẽ không bao giờ trở thành cường giả! Ta có thể cho ngươi cũng có thể cho người khác, nếu như ta có thể cho ngươi, sao lại không cho Lý Hạo, chẳng phải còn kết thêm một phần thiện duyên? Ngươi muốn tranh thì tự mình đi tranh đoạt lấy!”
Đại Ly vương chấn động trong lòng.
Muốn tranh tự mình đi tranh hay sao!
Khương Ly lại vội vàng nói: “Thần của ta, bọn ta muốn tranh, nhưng thực lực… thực sự không đủ! Ở thời đại Sơ Võ, con đường phía trước có chút… có chút mờ mịt.”
Thần linh kia thở dài nói: “Vậy thì sao tên Lý Hạo kia có thể từ lúc nhỏ yếu nhất tự mình tìm được vũ trụ đại đạo của mình, còn các ngươi thì không được?”