Lý Hạo nhìn về phía thành trì nơi xa: “Tìm ngươi tới là muốn di chuyển Đại Hoang vào Hạo Tinh đại lục, nhưng dân phong Đại Hoang bưu hãn, ta muốn chia rời Đại Hoang... Phân tán khắp các nơi trên đại lục, để ngăn ngừa Đại Hoang nổi loạn!”
Sắc mặt Đại Hoang Vương biến đổi, vừa định mở miệng, Lý Hạo liền nói: “Ngươi nghe ta nói! Đại Hoang cũng tốt, hay là ba nước kia trong tứ quốc, trong mắt ta, kỳ thật giống nhau, từ xưa đến nay, làm loạn cũng tốt, thù địch cũng tốt, đều là dục vọng quyền lợi của nhân vật cấp cao, cuốn theo những người bên dưới.”
“Dân thường, có miếng cơm ăn, có áo quần mặc, ai lại đi tạo phản đâu?”
“Đây không phải là một thời đại tốt, nhưng mà, cũng là một thời đại tốt!”
Lý Hạo nhẹ giọng nói: “Không phải thời đại tốt, là bởi vì chiến loạn nhiều, cường giả nhiều, trật tự hỗn loạn, rối bời, động một chút sẽ bị diệt thành! Nói là thời đại tốt, là bởi vì bốn nước và Trung Nguyên đã mấy trăm năm không sinh ra chiến tranh, cho dù trước kia có cừu hận thì hiện tại kỳ thật cũng đã quên đi, mà bốn nước còn chưa tiến vào Trung Nguyên thì đã bị đánh tan, tuy binh sĩ có chút tổn thương... Nhưng từ xưa đến nay, chiến tranh bùng nổ, không có ai bất tử, cũng không bởi vì chết vài người mà diệt quốc...”