Mới nói đến Bằng Kiều, y liền tới.
Thực ra Lý Hạo không cảm nhận được hơi thở của Bằng Kiều, cũng không cảm ra được hơi thở siêu năng của vị Nguyệt Doanh kia, nhưng bóng của đối phương lớn như vậy đi về phía bên mình, Lý Hạo cũng không mù, hắn vẫn có thể nhìn thấy được.
Đối với đôi mắt tinh tường này, Lý Hạo phán đoán nguyên nhân chắc là do huyết mạch di truyền, ngoài ra thì không có cách giải thích nào khác.
Chẳng qua có lúc hắn lại nghĩ, Tuần Dạ Nhân hình như cũng hấp thu được một vài người như thế này, lẽ nào nói, đối phương cũng là huyết mạch của Bát Đại Gia hay sao?
Nhưng như vậy thì không khớp với logic, nếu đối phương đúng là huyết mạch của Bát Đại Gia, nghĩa là Tuần Dạ Nhân đã biết, vậy thì tại sao chuyện của Ngân Thành lại không biết?
Những việc này, ngược lại không tiện hỏi thẳng.
Có lẽ Vương Minh biết, chẳng qua y cũng không quá ngốc, hỏi nhiều rồi, Lý Hạo cũng lo lắng tên đấy sẽ đoán ra điều gì.
Việc này cũng không gấp, đợi trận chiến lần này bắt đầu, kết được tình hữu nghị vững chắc, rồi từ từ hỏi, lúc đó sẽ không phải lo sợ nữa.
Trước đây những người thấy được Hồng Ảnh, cuối cùng đã có kết cục gì?
Còn nữa, Hồng Ảnh ở cấp cao của Tuần Dạ Nhân, rốt cuộc có phải là chuyện bí mật hay không?
Có thể không phải!
Nếu không tại sao người ta vừa thấy được Hồng Ảnh, Tuần Dạ Nhân liền biết được những người này đặc biệt?
Cũng phải, trong Tuần Dạ Nhân, luôn có những cường giả có năng lực đặc biệt, hơn nữa còn có trình độ Tam Dương, có lẽ trực tiếp thấy được cũng không chừng... Chỉ là phỏng đoán, ai bảo Lý Hạo không có bạn bè ở trình độ Tam Dương.
Mãi ngẫm nghĩ trong đầu, hắn không biết lúc này Kiều Bằng đã đến.
Thậm chí đến khi tiếng gõ cửa vang lên hắn mới lên tiếng: "Ai vậy?"
"Tôi đây, Lý tuần sát đang bận sao?"
Ngoài cửa, Kiều Bằng dẫn theo một người tài xế, đang cùng đợi ở ngoài.
Lý Hạo liền mở cửa, nhíu mày, lạnh lùng nhìn y: "Kiều Bằng, tôi đã nói rồi, cậu đừng trêu chọc tôi, tôi chẳng muốn đếm xỉa đến cậu! Mới sáng sớm cậu như vậy là có ý gì?"
"Đừng hiểu lầm!"
Kiều Bằng cười: "Thật là không có ý gì, Lý tuần sát có thể đã hiểu lầm tôi rồi, hôm nay tới đây, cũng là có chút chuyện muốn thương lượng với Lý tuần sát."
"Việc gì?"
Lý Hạo không có ý định cho đối phương vào trong, trực tiếp ngăn ở ngoài cửa.
Kiều Bằng không hề tức giận, giải thích: "Là như thế này, khoáng nghiệp Kiều thị ở Ngân Thành có một quặng mỏ, lúc trước Lý tuần sát đã có đi qua, ngài có biết chuyện này không?"
"Đương nhiên biết!"
"Khoáng nghiệp Kiều thị đêm qua xảy ra sự cố sụp lún..."
Ánh Lý Hạo sáng lên: "Chết người rồi?"
Hắn nhìn đối phương, đột nhiên cười lớn: "Muốn nhờ tôi xử lý giúp à? Nói sơ qua cũng chết mấy người, nếu hơn 3 người thì các người tự mình tìm Tuần Kiếm Ti giải quyết, còn ít hơn 3 người, tôi sẽ không nhận tiền, tiền cũng không có ý nghĩa gì... Tôi cần Thần Bí Năng!"
"..."
Kiều Bằng ngẩn người, ai nói đứa cháu này là người tốt vậy?
Ơi là trời!
Tên tiểu tử này mới làm quan được mấy ngày, lại có thể học được cách đòi hối lộ rồi.
Thì ra lúc trước không có cơ hội cho anh ta phát huy sao?
Y thật không ngờ đến, Lý Hạo mở miệng ra lại cư nhiên lấy lợi ích để làm việc, y cũng không đến vì việc này.
"Không phải không phải... Kiều thị đối xử tử tế với công nhân, không làm việc vào buổi tối, tối qua chỉ là quặng mỏ bị sụp thôi, chứ không tổn thương về người, hôm nay, quặng mỏ đã được niêm phong cho đến khi quặng mới được hoàn thành mới có thể thi công trở lại."
Nói đến đây, Kiều Bằng nói ra mục đích chính: "Là như vậy, Viên lão sư là chuyên gia địa chất nổi tiếng nhất Ngân Thành..."
Lý Hạo đã hiểu: "Nhờ lão sư tôi giúp các người khai mỏ mới phải không?"
"Cũng không phải!"
Kiều Bằng cười: "Hôm nay Viên giáo sư đã là cường giả đệ nhất ở Ngân Thành, việc nhỏ thế này, cũng không không dám làm phiền ngài ấy! Chúng tôi đều biết, Lý tuần sát là học trò của giáo sư, trước đây cũng học về chuyên ngành này, cho nên hôm nay đến đây, là muốn phiền Lý tuần sát giúp đỡ... Giúp chúng tôi định một cái mỏ mới."
Lý Hạo khẽ cau mày.
Hắn không ngờ, sau cùng Kiều thị lại nhờ mình giúp đỡ, có ý gì đây?
Khoáng nghiệp Kiều thị rất chuyên nghiệp, vậy mà vẫn cần một chuyên gia sao?
Thật là không thiếu!
Cũng không phải là vấn đề khó khăn gì, Kiều thị mới là chuyên nghiệp, tìm mình làm gì?
Đây... thật là điểm kì quái.
Lát sau, Lý Hạo mơ hồ có chút ý nghĩ.
Tìm ta!
Ta đi, có giúp ích gì cho Kiều thị không?
Không hề có ích lợi gì!
Chẳng những không được lợi ích, mà không cẩn thận còn bị mình phát hiện ra điểm gì đó, nhưng mà Kiều Bằng vẫn tới...
Lý Hạo khẽ lay động trong lòng, di tích!
Hắn đại khái đã hiểu được ý của Kiều gia, có lẽ việc quặng mỏ bị sụp đối với họ mà nói, căn bản không có gì đáng quan tâm, nhưng mà, nếu như có thể mượn cơ hội này, nhờ mình đi tới quặng mỏ, nếu như huyết mạch có thể có chút động tĩnh kích thích được di tích... Vậy thì đối với Kiều gia, đây quả là một chuyện lớn.
Nói không chừng... còn muốn giết mình?