Lý Hạo quay đầu nhìn về phía Cửu sư trưởng, bỗng nhiên nói: “Lý Đạo Hằng rốt cuộc là loại người gì?”
Cửu sư trưởng khẽ giật mình, hồi lâu, mở miệng nói: “Một người rất có thiên phú! Từ nhỏ đến lớn, hắn đều đè ta một đầu, ta tới Chiến Thiên thành... Chỉ vì muốn tránh xa hắn!”
Y khẽ thở dài một tiếng: “Hắn cái gì cũng mạnh hơn ta, cũng là người Lý gia có thiên phú nhất trong thế hệ chúng ta! Ngay cả Kiếm Tôn cũng từng tự mình triệu kiến hắn, thiên phú của hắn rất mạnh, ta cảm thấy, sẽ không yếu hơn Trịnh Vũ!”
“Ở bên hắn, ta có cảm giác áp bức, vì vậy... Ngày ta thành Tuyệt Đỉnh, ta liền rời khỏi Kiếm Thành, đi tới Chiến Thiên thành, hy vọng tránh xa hắn một chút, ở Chiến Thiên thành tìm lại niềm tin, tìm lại chính mình!”
Lý Hạo khẽ nhíu mày: “Ý của ngươi là, hắn có thể cũng là Thiên Vương....”