Cuộc họp của Lưu Long rất ngắn gọn.
Mọi ngươi nhao nhao tản đi.
Vương Minh lại bám lấy Lý Hạo, vừa đi, vừa thấp giọng nói: "Đối phó Ngân Hà?"
Lý Hạo nhe răng: "Ngươi đoán xem?"
"..."
Đoán cái rắm!
Hắn chỉ có thể nghĩ được như vậy, nghe nói Ngân Hà có siêu năng giả cấp độ Nguyệt Minh, nhưng Nhật Diệu... Tập đoàn Ngân Hà có không?
Hắn không biết.
"Được rồi, có thể đối phó với bất kỳ ai, không là Tuần Dạ Nhân là được!"
Vương Minh cũng không có quá nhiều yêu cầu với những việc này, chỉ là không phải người của mình, thì làm cho ai cũng được.
Nghĩ vậy, hắn lại hỏi một câu: "Sư phụ ngươi sẽ ra tay sao?"
"Có thể có."
Nói như vậy, Vương Minh an tâm rồi, có võ sư Đấu Thiên ra tay bất cứ lúc nào, vậy tính an toàn cũng đảm bảo.
Đối phó với 1 vị Nhật Diệu mà thôi!
Dù là chính bản thân những người này cũng không địch được, Viên lão đến, còn không phải 1 hồi là có thể đánh chết rồi, lần trước Viên lão 1 đao đã chém chết con trai của Ánh Hồng Nguyệt, có thể bọn họ đều thấy.
Thật lợi hại!
Nên lúc này, Vương Minh thả lỏng người.
Nhìn hắn hình như rất thoải mái, Lý Hạo nói khẽ: "Cảnh giác một chút đi, không đơn giản như vậy đâu! Bất luận là cuộc chiến nào, đều coi là trận chiến cuối cùng, đây là những gì lão sư dạy ta, ta cũng truyền đạt lại cho ngươi! Việc lật thuyền trong mương, thường xuyên xảy ra."
Vương Minh lông mày hơi nhíu lại, gật đầu: "Hiểu rồi!"
Nói xong, 2 người tản đi.
...
Rất nhanh, đã đến giờ tan tầm.
Lý Hạo trước giờ vẫn vậy, không bao giờ tăng ca, đến giờ là về.
Biểu hiện vô cùng bình thường!
Mặc kệ có ai quan sát không, Lý Hạo đều chỉ cho ra 1 kết luận, người này thật vô vị.
Đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm.
Ngoại trừ đến nhà lão sư hắn, đâu cũng không đi, quy luật sinh hoạt này, so với lão đại gia có quy luật hơn.
...
Cùng lúc Lý Hạo trở về nhà.
Viên lão.
Hách Liên Xuyên thở hồng hộc, hạ xuống đất, có chút tức giận, trực tiếp đẩy cửa vào: "Viên lão sư, đến mức này không? Ti Trưởng Tuần Kiểm Ti uy kiếp người, cũng không có chủ ý gì tốt!"
Y có chút bất mãn!
Bình thường nói đùa chút là xong, kết quả nói Mộc Sâm rất nghiêm trọng, may hôm nay hắn không đến, không thì Viên lão đã chém hắn!
Dính đến 1 vị Ti Trưởng của Tuần Kiểm Ti... Dù là Hách Liên Xuyên không thể vội vàng giàn xếp, vẫn nhanh chóng chạy đến.
Viên lão này có chút uy hiếp quá mức!
Cũng quá đáng rồi!
"Thứ gì vậy?"
Viên lão không để ý hắn, đi thẳng vào vấn đề, "Mang đồ tới chưa? Khỏi phải nói nhiều như vậy, ngươi cầm đồ của ta đi, nhiều ngày như vậy cũng không có tin tức, còn nuốt Lý gia kiếm, ta không chủ động hỏi, có phải ngươi cũng sẽ không trả lại? Tuần Dạ Nhân cũng phải công khai cướp bóc sao?"
"..."
Hách Liên Xuyên có chút khó nói: "Ta đang giúp ngươi đổi Thần Bí Năng..."
"Nếu như Tuần Dạ Nhân ngay cả 1000 phương ngũ hành Thần Bí Năng cũng không cầm đi được, vậy đóng cửa ngừng kinh doanh đi thôi!"
Được rồi, Hách Liên Xuyên cũng không thể nói gì hơn, đương nhiên cầm đi được.
Nhưng y chính xác là muốn kéo dài đến sau khi thăm dò di tích, kết quả vị này mặc kệ, hắn cũng không thể một mực không đưa.
"Đồ đã mang đến rồi, 200 phương ngũ hành năng lượng..."
"Ta cho ngươi 1300 phương!"
Viên lão sắc mặt lãnh đạm nhìn y, có chút bất mãn.
Hách Liên Xuyên giải thích: "Không phải là nuốt riêng, cũng không nuốt được! Nhưng ngươi không cần nhiều như thế, chỉ có thể lấy ra được nhiêu vậy, ngoài 300 phương, ta đổi cho ngươi Thần Bí Năng thuộc tính, đối với võ sư rất có ích, ngươi xem thế nào?"
Viên lão lúc này mới gật đầu, như vậy cũng được.
"Vậy cứ như thế đi, với lại Lưu Long buổi sáng có tới chỗ ta, nói nếu ngươi tới, cho hắn trấn tràng tử, hắn chuẩn bị làm lễ khai trương..."
"Ta bận chết đi được ấy, làm gì có thời gian làm cái đấy!"
Hách Liên Xuyên nhanh chóng cười, việc của ta quá nhiều, ta có thời gian giúp y trấn tràng tử á?
Nói giỡn à!
"Rắn, côn trùng, chuột, kiến ở Ngân Thành rất nhiều, ngươi tin rằng chỉ cần 1 Phá Bách như hắn có thể trấn tiếp sao?"
Viên lão thản nhiên nói: "Tùy ngươi, cũng là việc phải làm, ngươi đã đến rồi, chẳng lẽ về ngay sao?"
"..."
Hách Liên Xuyên nghĩ một chút, có chút yên lặng, một lát nói: "Được rồi! Dạo này chắc không xảy ra chuyện lớn gì, ta đã chào hỏi mấy tổ chức lớn, ngươi cứ yên tâm đi! Khu vực Trung Bộ dù có loạn, tạm thời vẫn không ảnh hưởng gì đến chúng ta bên này, chờ kết thúc thăm dò di tích rồi nói tiếp."
"Ừ."
Viên lão phất phất tay đuổi người, được rồi, ngươi có thể rời đi.
Hách Liên Xuyên càng thêm yên lặng, ta dù gì cũng là Tam Dương.
Người này, càng ngày càng kiêu ngạo.
Lúc này, lại có chút oán giận Viên lão.
Y cũng không muốn nhiều lời, rời đi luôn, về phần Viên lão đổi ngũ hành năng lượng để làm gì, lão chẳng muốn hỏi, trong lòng có chút suy đoán mơ hồ, lần trước Viên lão để cho y hấp thu một chút năng lượng của hệ khác, y cũng làm theo rồi, hiệu quả cũng không quá tệ.
Bệnh đau tim, hình như có giảm đôi chút, mặc dù không giúp gì cho việc tăng cường thực lực.
Việc này vẫn là điều quan trọng nhất.
Hách Liên Xuyên cũng chuẩn bị xong, thử lại một thời gian, nếu không có vấn đề gì lớn, thì báo cho phía Tuần Dạ Nhân, xem có nên nghiên cứu sâu một chút không, có cần 5 hệ cân bằng không, siêu năng đẩy nhanh tiến độ thì khả năng càng tốt.
Cũng chính là Viên lão cung cấp cho hắn tin tức này, hắn mới có thể tích cực như vậy, người ta vừa gọi, hắn đã lập tức tới.
Ra đến đại viện Viên gia, đến ngoài sân, hắn bước chậm lại chút.
Một đạp dẫm vỡ nát khối đá hoa, hắn cúi đầu nhìn xuống, hơi nhướng mày.
Với tư cách cường giả Tam Dương, nhãn lực của hắn vẫn rất ổn.
"Vận lực?"
Hắn thầm suy nghĩ một chút, không quá giống như lời Viên lão nói, hình như buổi sáng Lưu Long đến có ở lại?
Nói như vậy, Lưu Long cũng bắt đầu tiếp xúc thế rồi, điều này cũng không tệ, xem ra người này, khả năng có hy vọng vào Đấu Thiên.
Lúc này, Hách Liên Xuyên lại cười nhiều hơn.
Coi như là thu hoạch ngoài mong đợi!
Cũng không ai nói cho hắn biết tin tức này, bản thân Lưu Long cũng chưa nói, chẳng lẽ chờ chuẩn bị thăng cấp, lại cho Tuần dạ Nhân 1 tin vui nữa?
"Nếu có thể thăng cấp... Vậy cũng không tệ, lần này cho hắn áp trận? cũng được!"
Hách Liên Xuyên quay về Tuần Kiểm Ti, vừa đi vừa cười ha hả, tâm trạng đặc biệt vui sướng.
Về phần Ngân Thành bên này, những người khác gì mà chở mình không nổi những sóng gió.