TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2299: Sợ hãi (8)

Cùng lúc đó.

Những tòa thành cổ khác.

Giờ phút này, cũng có chút rung động, động tĩnh rất nhỏ.

Rất nhanh, phía thành Vô Biên truyền đến một cỗ lực hấp thu vô cùng to lớn.

Trong một số cổ thành, có người giận dữ mắng một tiếng: “Thành Vô Biên… làm cái quỷ gì thế! Cứ tiếp tục thôn phệ như vậy, đời này cũng không cần nghĩ đến lần thứ hai khôi phục, rốt cục tình huống gì đây?”

“Lại nữa rồi… hoặc chúng ta cũng dứt khoác thôn phệ năng lượng vậy, tất cả đều không cần khôi phục, tất cả đều ở trong chủ thành cả đời cũng tốt…”

“Thành Vô Biên có phải đã triệt để mất liên lạc với chúng ta hay không? Cảm giác càn khôn đại trận vốn dĩ còn lưu lại một ít dường như cũng triệt để phá toái rồi…”

“Ai mà biết được?”

“…”

Từng tòa cổ thành, có người giận dữ chửi bới, có người không biết phải làm sao, có người bi ai.

Cùng lúc đó.

Bên trong thành Cự Phượng.

Hồng Trần khẽ nhíu mày, nhìn về hư không, hơi nghi hoặc một chút, thành Vô Biên lần nữa hấp thu năng lượng khiến bát đại chủ thành rung động hay sao?

Nhưng… trước đó thành Vô Biên cũng chỉ mới hấp thu qua một lần.

Lần thứ hai khôi phục đã bị Lý Hạo đánh gãy.

Bây giờ lần nữa khôi phục… đối với Lý Hạo mà nói, ngược lại sẽ rút ra năng lượng thiên địa, khiến thiên địa càng thêm yếu ớt, sẽ không phải là chuyện tốt đối với tu luyện của toàn bộ người trên Ngân Nguyệt.

Lý Hạo muốn làm gì đây?

Trong lòng mơ hồ có chút không yên tâm.

Giờ phút này, có người nhanh chóng cấp báo: “Đại nhân, bên Đại Hoang vương dường như xung đột với hoang thú, hoang thú chủ động bắt đầu xâm lấn đại lục phương đông… chúng ta bây giờ phải làm sao?”

“Chủ động xâm lấn sao?”

Hồng Trần đè xuống nỗi bất an lúc nãy, cười cười: “Tiếp tục tiếp xúc với Đại Hoang vương… còn phía hoang thú cũng cho bọn nó một chút áp lực… đương nhiên, mấu chốt còn có một việc, dò xét xem hỗn độn chi ý ở đâu… chấp chưởng tiên cơ tuyệt đối mới được! Tùy thời có thể ngăn chặn Đại Hoang xâm lấn, phá toái hỗn độn!”

“Vâng!”

Người kia nhanh chóng rời khỏi.

Mà Hồng Trần lại trầm mặc, hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Tất cả đều đang phát triển theo hi vọng của ta, nhưng vì sao… càng ngày càng cảm thấy bất an chứ?”

Vì sao lại biến thành như vậy?

Phía Lý Hạo, mặc dù đã lấy được thành Vô Biên, giết Trịnh Công, nhưng nghe nói bọn họ cũng đã tổn thất rất trầm trọng, đây là điều đương nhiên, ngày đó Trương An còn ở bên mình, Lý Hạo không có Trương An trợ giúp, muốn giết Trịnh Công tất nhiên sẽ tổn thất nặng nề.

Vậy tại sao mình còn phải lo lắng như vậy cơ chứ?

Hoặc nói, bất an không phải đến từ Lý Hạo, mà đến từ những người khác sao?

Là ai chứ?

Là vị Đế Tôn của Hồng Nguyệt bị phong ấn kia sao?

Hay là… một số người của Kiếm thành?

Hoặc mấy gã của những cổ thành khác hay sao?

Nhưng mấy tên kia đều khôi phục không lâu, thực lực có hạn, mình hiểu rất rõ bọn hắn, những người này không cách nào gây ra phiền phức lớn cho mình mới đúng.

Hồng Trần cảm thấy vô cùng bất an.

Mà sắc mặt của Ánh Hồng Nguyệt thời khắc này cũng khó coi, ba đại tổ chức lại thêm Hạo Thiên thần sơn, mấy vạn siêu năng đi tới Đại Ly, mà lúc này, bên người chỉ còn lưu lại mấy ngàn người.

Gã tự nhận bản thân đã cẩn thận đến cực hạn, nhưng… gã vẫn bị hao binh tổn tướng ở Đại Ly!

Từ khi Càn Vô Lượng tới đây, gã đã gặp nhiều khó khăn.

Giờ phút này, nhìn thấy Thương Sơn đang ở trước mắt, từ phương bắc đến phương tây, chỉ cần men theo Thương Sơn đi là được, không cần vượt qua Thương Sơn.

Nhưng Ánh Hồng Nguyệt lần nữa cảm giác được nguy cơ rất lớn.

Diêm La ở bên cạnh rõ ràng đã mất khống chế và trở nên táo bạo, thấy Ánh Hồng Nguyệt dừng bước, gã liền nghiến răng nghiến lợi: “Thất thần làm gì? Chẳng phải muốn đi phương tây hay sao? Đi thôi! Mẹ nó, nếu tiếp tục ở lại, thành viên Diêm La của ta cũng sắp chết hết rồi!”

“An tâm chớ vội…”

“Sao lại không vội chứ?”

Diêm La giận dữ: “Cứ mãi bị người ta đuổi giết như vậy, tên mặt trắng kia thực s, ngươi lại không thể giết hắn… nếu ta nói, trực tiếp tử chiến đến cùng với hắn, ngươi thực không giết được hắn hay sao? Hoặc nói, ngươi nhất định phải giấu một chút, chờ chúng ta chết sạch mới đi liều mạng hay sao?”

Ánh Hồng Nguyệt lập tức nhíu mày, đây không phải hiện tượng tốt.

Trước đó, mấy vị thủ lĩnh sẽ không chất vấn quyết định của gã.

Nhưng bây giờ… Diêm La vô cùng bực bội, Phi Kiếm Tiên và Hạo Thiên sơn chủ cũng không nói một lời, hiển nhiên, họ cũng đã chịu đựng cuộc sống như vậy đủ rồi, chạy ngược chạy xuôi, mãi bôn ba, tử thương vô số!

Gã nhìn về phía Thương Sơn, dường như muốn nhìn thấy gì đó, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

Rốt cục Càn Vô Lượng đang đuổi giết mình, hay … Lý Hạo kia, vẫn đang nhìn chằm chằm mình, luôn cảm thấy, tên Lý Hạo này chưa bao giờ bỏ cái ý nghĩ muốn giết mình, có lẽ do biết được một chút gì đó, cho nên mới không tự mình đến đây.

Mình bây giờ muốn đi phương tây để tìm kiếm cơ hội, Càn Vô Lượng kia đã nhìn thấu, vậy Lý Hạo… phải chẳng cũng đang âm thầm quan sát tất cả mọi thứ?

Năm đó, tên nhóc ở Ngân thành bị thành viên của tổ chức Hồng Nguyệt nhìn chằm chằm, bây giờ càng lúc càng trở nên thâm trầm.

Trong lòng gã mơ hồ hiện ra một số bất an và nôn nóng, thậm chí còn có một cảm giác sợ hãi không cách nào lý giải được.

Giờ khắc này… gã dường như đã hiểu rõ gì đó.

Tất cả có thể quay trở về hay không?

Lúc trước, Lý Hạo của Ngân thành cũng có cảm giác này phải không?

Dường như lúc nào cũng có người đang dòm chừng hắn, uy hiếp tính mạng của hắn, mỗi một bước đều có người an bài hắn phải đi như thế nào, người bên cạnh từng người một chết đi, hoảng sợ không yên, chờ đợi tử vong giáng xuống!

Mà bây giờ, tâm trạng như vậy dường như cũng đã hiện lên trong đầu của mình!

Nhưng… dường như cũng không cách nào kháng cự được.

Trừ phi, thực sự liều mạng, nhưng Diêm La nói thì đơn giản, một khi mình liều mạng, phong ấn một khi xảy ra vấn đề, đó không chỉ đơn thuần là vấn đề của Lý Hạo, còn là của mình, mình mới là người đầu tiên gặp xui xẻo!

Mà Lý Hạo…nghe nói, Viên Thạc đã chết!

Trái tim của gã hơi thắt lại, đó là một loại sợ hãi không tên, Viên Thạc vừa chết, Lý Hạo đã không còn cố kỵ gì nữa, một khi phong ấn bị phá, Lý Hạo… thực sẽ lo sợ như vậy hay sao?

Mà bây giờ, phong ấn không bị phá, là ranh giới cuối cùng mà mình, Nguyệt thần, Hồng Trần và tất cả mọi người đều phải giữ vững.

Mà ranh giới cuối cùng này, lại không phải là Lý Hạo!

Thực buồn cười!

Ánh Hồng Nguyệt lẩm bẩm nói: “Giết Viên Thạc… là quyết định ngu xuẩn nhất của bọn hắn!”

Mấy người kinh ngạc nhìn gã, ngươi nói ai thế?

Mà Ánh Hồng Nguyệt cũng không nói nữa, trầm giọng: “Đi thôi, cẩn thận một chút, Càn Vô Lượng có lẽ sẽ ngăn cản chúng ta, nhất định phải cẩn thận một chút, nhất là bọn người Diêm La các ngươi!”

Nói xong, truyền âm nói: “Không cần hiếu chiến, nên chạy thì chạy, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt! Coi như bỏ hết tất cả bộ hạ… chúng ta còn sống thì còn cơ hội, đừng bao giờ để đối phương nắm bắt được cơ hội! Lý Hạo đã mất khống chế, có người đã thả con quỷ trong lòng hắn ra, thực đáng chết!”

Mấy người im lặng!

Có quan hệ với Lý Hạo hay sao?

Mẹ nó, là bọn người Càn Vô Lượng và Đại Ly vương dẫn người đuổi giết chúng ta, tên khốn Ánh Hồng Nguyệt này, có phải tức đến điên rồi không, Lý Hạo căn bản không hề đến đây!

Mà Ánh Hồng Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa.

Chính là Lý Hạo!

Giờ khắc này trong lòng của gã có rất nhiều ý nghĩ, đi phương tây, tìm Nguyệt thần, có lẽ… cũng là chuyện mà bọn người Lý Hạo mong muốn nhìn thấy, chưa chắc mình sẽ xảy ra chuyện, nhưng những người bên cạnh có lẽ sẽ chết sạch.

Hắn muốn để ta nếm thử sợ hãi, cô độc, cùng phản bội?

Lý Hạo ngươi sẽ không thực hiện được đâu!