TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2295: Sợ hãi (4)

Rất nhanh, khí tức bắt đầu bình ổn, nhịn không được kích động, vội vàng khom người cong lưng: “Đa tạ Đô đốc thành toàn…”

“Ta không có thành toàn ngươi.”

Lý Hạo bình tĩnh nói: “Mạch này chỉ cho ngươi mượn dùng, cũng không triệt để dung nhập, nếu không… ngươi sao có thể dễ dàng dung nạp đạo mạch của ta, chờ ngươi làm xong việc, ta sẽ tặng cho ngươi!”

Triều Bạch Thánh vẫn cảm động đến rơi nước mắt: “Vẫn phải đa tạ Đô đốc, hôm nay gặp được Đô đốc, mới biết Bạch Thánh chỉ như ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng.”

“Không cần như vậy! Ta còn phải tu luyện, ngươi hãy tự rời khỏi… làm hay không làm, đều do ngươi! Ác nhân trong thiên hạ nếu như không diệt sạch, cũng không cần quá mức để ý, chỉ cần thanh lý một số ác nhân nổi danh, thu nạp bọn hắn, cũng đủ rồi!”

“Thuộc hạ hiểu rõ!”

Giờ phút này, trong nháy mắt gã tự xưng thuộc hạ, Lý Hạo cũng mặc kệ.

Tùy ý làm thôi, có thành công hay không, hắn cũng không quan tâm.

Ác đồ trong thiên hạ quá nhiều!

Thiên Tinh mục nát nhiều năm, dù Lý Hạo chấp chưởng thiên hạ, trong thời gian ngắn cũng khó mà truy nã hết.

Nếu Triều Bạch Thánh thực sự có thể một mẻ hốt gọn ác đồ trong thiên hạ, trái lại là công huân lớn lao.

Triều Bạch Thánh thấy Lý Hạo không để ý tới gã nữa, cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng rời đi, trong lòng vừa thấp thỏm lại vừa kích động, hôm nay đến đây tìm bảo vật, bảo vật thì không thấy đâu, nhưng chỗ tốt tuyệt đối không kém bảo vật chút nào.

Trực tiếp từ Sơn Hải sơ kỳ nhảy vọt thành Nhật Nguyệt.

Mặc dù… lực lượng này thực ra cũng không thuộc về gã, nhưng thì đã sao?

Triều Bạch Thánh vô cùng vui sướng.

Vui vẻ rời đi.

Mà ánh mắt của Lý Hạo có chút thâm thúy nhìn thoáng qua gã, lại quay đầu nhìn về một phương khác, bên kia cũng có một đầu đại yêu, là Khuê Sơn xà vương đã sớm tiến vào cấp độ Thần Thông.

Xà vương năm đó từng nhận được sự chỉ điểm của con người, sớm tu luyện, về sau Lý Hạo nói thêm một chút nó đã nhanh chóng bước vào Thần Thông, có một khoảng thời gian không gặp, không biết xà vương này là cấp độ gì?

Sơn Hải trung kỳ?

Thậm chí hậu kỳ?

Tất cả cũng đều có thể!

Triều Bạch Thánh giúp mình thu nạp ác đồ trong thiên hạ, có lẽ mình nên đến Khuê Sơn một lần, dù sao cũng đã đến, cứ đi thăm xà vương, ngày đó hắn muốn xà vương thu thập yêu tộc tứ phương, không biết xà vương này đã làm ra sao?

Thông đạo đại đạo trong không trung đã vững chắc rất nhiều.

Lý Hạo phá vỡ lượng lớn bảo vật nhưng cũng không đau lòng chút nào.

Vùng đất Ngân Nguyệt, thực ra còn có một số bí mật, cũng chưa được mình khai quật ra, ví như… ai đã chỉ điểm xà vương này?

Rốt cục có phải do Trịnh gia truyền ra bài ca dao đó hay không?

Còn nữa, bảy nhà kia còn dễ nói, phía Lý gia vì sao có thể mang theo Tinh Không Kiếm, rời khỏi Kiếm thành bị phong ấn, tiến vào vùng đất Ngân Nguyệt?

Còn nữa, Nhân Vương hậu tại sao lại có truyền thừa lưu lại ở nơi đây?

Ngân Nguyệt chỉ là một vùng của tiểu thế giới, tại sao lưu lại nhiều truyền thừa đặc thù như vậy, thậm chí bao gồm truyền thừa của Bá Thiên Đế năm đó cũng bị Đại Ly vương đoạt được.

Còn Kiếm Tôn tọa trấn Ngân Nguyệt lại không để lại vật gì tốt.

Huyết Đế Tôn đã từng đến một lần, lưu lại hai chữ không nói gì, dường như còn lưu lại những vật khác.

Bên di tích thành Trấn Tinh, rốt cục đã lưu lại cái gì?

Đủ loại suy nghĩ lần nữa hiển hiện.

Lý Hạo vừa vững chắc thông đạo, vừa nghiêng đầu nhìn về nơi tận cùng của phương bắc, giống như xuyên thấu Thương Sơn, lẩm bẩm nói: “Càn Vô Lượng đã đến bên đó, Ánh Hồng Nguyệt gặp phải Càn Vô Lượng thì sẽ có nhiều trò hay! Càn Vô Lượng nhìn thấu lòng người, lấy lòng người để trị lòng người, cộng thêm Đại Ly vương, Khương Ly cũng ở đó…”

Trong lòng hắn nghĩ đến, dựa vào sự gian trá của Ánh Hồng Nguyệt, y tất nhiên sẽ không tiếp tục lưu lại Đại Ly.

Vùng đất Ngân Nguyệt ngoại trừ Đại Ly, Ánh Hồng Nguyệt đương nhiên sẽ không đến Thiên Tinh.

Vậy y có thể đi đâu chứ?

Đại Hoang sao, quá nguy hiểm rồi.

Thủy Vân bây giờ cũng đã không còn ai.

Vậy chỉ có thể đi Thần quốc!

Nguyệt Thần có thể đấu được với Ánh Hồng Nguyệt không?

Còn nữa, Lý Hạo tin tưởng nhất định vẫn còn một số người của Hồng Nguyệt đại thế giới, chỉ chưa xuất hiện mà thôi, Lý Hạo phán đoán, đối phương có lẽ cũng đã đi truy sát Nguyệt thần, đúng là một trò hay.

“Tụ tập tất cả kẻ địch vào một chỗ… không nên chạy loạn đó là tốt nhất.”

Thiên hạ quá loạn rồi!

Hắn muốn phá kén lấy tơ, chỉnh lý lại từng chút, giống như chỉnh lý đại đạo vậy, chỉnh lý những người này vào cùng một chỗ.

Yêu cũng tốt, người cũng được, cổ nhân cũng được, người thời nay cũng được đều phải chỉnh lý vào một chỗ, như vậy mới dễ đối phó, mặc dù tập hợp một chỗ thực lực bọn hắn sẽ mạnh hơn, nhưng còn tốt hơn bọn chúng trốn trong bóng tối mưu đồ cái này, mưu đồ cái kia.

Lý Hạo không sợ kẻ địch cường đại, chỉ sợ những tên này đều ẩn núp không ra, đây mới là phiền phức lớn.

Trong lòng thầm nghĩ.

Ngay sau đó, Lý Hạo xuyên thẳng qua hư không, hiện ra tại vùng đất Khuê Sơn quen thuộc.

Rất nhanh cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ, trong nháy mắt biến mất.

Lại xuất hiện lần nữa, đã ở trong một khe núi khổng lồ.