Ánh Hồng Nguyệt nhẹ giọng nói: "Chỉ có thể đi chỗ đó! Thần linh còn có thể sống lại... mặt khác, Nguyệt Thần sẽ không dễ dàng chết đi, hơn nữa, ta và Nguyệt Thần liên thủ, chắc có thể giúp Nguyệt Thần, khôi phục một ít chiến lực... lực lượng của nàng, đều bị phong ấn ở trong Ngân Nguyệt! Hiện nay, nàng gian nan nhất, vừa đau vừa hận Lý Hạo, nếu như ta giúp nàng khôi phục một ít chiến lực, bước vào cấp độ Thánh nhân, có lẽ... chúng ta sẽ trải qua một thời kỳ an ổn."
Thần Quốc ở mảnh đất cực tây, mà bọn họ giờ ở mảnh đất cực tây, vừa nghĩ tới lại phải chạy trốn, mấy người đều có chút khó chịu.
Chẳng bao lâu sau, ba tổ chức lớn tung hoành thiên hạ, cứ như con chuột chạy qua đường, mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi, vẫn không dừng lại nghỉ.
Đang nói... Ánh Hồng Nguyệt khẽ nhíu mày.
Sau một khắc, bên ngoài, một tiếng cười khẽ truyền đến: "Ở nơi này!"
- Oanh!
Một đôi nắm tay, trong nháy mắt đập bể thiên địa, ngọn núi trong nháy mắt vỡ nát, thân ảnh củaĐại Ly Vương hiện lên, lộ ra màu sắc trang nhã: "Một đám chuột nhắt, thật đúng là ẩn núp ở nơi này, Càn tướng quân quả nhiên có thủ đoạn!"
Càn Vô Lượng bình thản, lộ ra nụ cười: "Lúc này đây... cũng không thể để cho bọn họ dễ dàng trốn thoát, ít nhất phải giết vài tên trong đám Ánh Hồng Nguyệt!"
Dứt lời, nhìn về phía Ánh Hồng Nguyệt, ánh mắt lộ ra ánh sáng đỏ, nhẹ giọng cười nói: "Ánh Hồng Nguyệt, Hầu gia nói ngươi khó chơi, nói ngươi là địch nhân lớn nhất của hắn, ta lại muốn nhìn một chút, lúc này đây, ngươi vẫn ở lại Đại Ly dây dưa với chúng ta, hay là... bỏ chạy về Tây Phương Thần Quốc, tìm kiếm đám Nguyệt Thần?"
Ánh Hồng Nguyệt khẽ nhíu mày.
Y liếc nhìn Càn Vô Lượng, hồi lâu, mở miệng nói: "Theo phe ta thế nào? Ngươi tới Đại Ly, thật ra là bị đày, Lý Hạo không coi trọng ngươi, thậm chí muốn mượn đao giết người, theo phe ta, trừ ta ra, ngươi có thể giật dây bất cứ kẻ nào, thậm chí ta cũng sẽ thương lượng với ngươi hành sự... ngươi ta liên thủ, hà tất nghe người ta giật dây?"
Dứt lời, y khẽ cười: "Ngươi có dã tâm, hà tất khuất phục trước Lý Hạo?"
- Oanh!
Đại chiến bạo phát, Đại Ly Vương lười nghe những thứ này, trực tiếp xuất thủ!
Mà Ánh Hồng Nguyệt, vẫn không nhúng tay vào, chiến lực của mấy người Phi Kiếm Tiên cũng rất mạnh, mặc dù yếu hơn bọn Đại Ly Vương, nhưng có thể ngăn cản một lúc, Ánh Hồng Nguyệt chỉ là vẫn nhìn Càn Vô Lượng.
Có chút cau mày.
Mà Càn Vô Lượng, thì tươi cười nói: "Ánh Hồng Nguyệt, muốn kéo ta nhập bọn, có thể, ngươi chừng nào thì hoàn toàn thoát khỏi lực lượng Hồng Nguyệt, trở lại kéo ta nhập bọn, giờ ngươi... không đủ tư cách!"
Dứt lời, gã quát lên: "Đại Ly Vương bệ hạ, cẩn thận Cấm Kỵ Hải bạo động..."
Đại Ly Vương ngẩn ra, sau đó đánh một quyền về phía lòng đất, ầm vang một tiếng, trong lòng đất lại hiện ra một con sông, sông cuộn sạch thiên địa, ngập trời lap đến, bao trùm thiên địa, ăn mòn tất cả, nhanh chóng lan tràn.
Bốn phía, nhanh chóng bị ăn mòn thành hải dương.
Đại Ly Vương biến sắc!
Lực ăn mòn lực này, mạnh vậy sao?
Cứ tiếp tục lan tràn như thế, Đại Ly chẳng phải sẽ gặp nạn?
Mà Ánh Hồng Nguyệt, giương tay vồ tới, sông ngầm bạo động, cũng vẫn nhíu mày nhìn về phía Càn Vô Lượng, Càn Vô Lượng đang nhìn y, nhìn một hồi, lại nói: "Hắn không dám lan tràn nữa, lan tràn xuống phía dưới, Cấm Kỵ Hải không khống chế được, hắn không khống chế được, khi đó, hắn cũng sẽ xong đời!"
Ánh Hồng Nguyệt lại biến sắc, lạnh lùng nhìn gã: "Thú vị, giờ ta xác định rồi, ngươi có thể nhìn trộm lòng người! Càn Vô Lượng, đây không phải là năng lực gì đáng để tự hào, đám người Lý Hạo kia, không trọng dụng ngươi!"
Càn Vô Lượng nở nụ cười: "Ánh thủ lĩnh phí tâm, Hầu gia, rộng rãi hơn so với thủ lĩnh tưởng tượng!"
Dứt lời, một cổ lực lượng hiện lên.
Thần thông bạo phát!
Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng, có rất nhiều thành viên của ba tổ chức lớn, bỗng nhiên hơi không khống chế được, nhao nhao rít gào rống giận, cứ như dã thú nổi điên.
Ánh Hồng Nguyệt hơi biến sắc!
Chết tiệt!
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh, vang vọng đất trời, bốn phương tám hướng, đám thành viên điên cuồng, dồn dập yên tĩnh lại, nhưng cứ như vậy một thời gian, lại bị thần vệ, tế tự thần điện giết một nhóm lớn.
Lúc này, thanh âm của Càn Vô vang vọng: "Ánh thủ lĩnh, giao ra Diêm La, Phi Kiếm Tiên, Hạo Thiên sơn chủ bất kỳ ai, ta có thể không hề truy giết các ngươi nữa, bằng không..."
"Nực cười!"
Ánh Hồng Nguyệt hừ lạnh, trong nháy mắt di chuyển đến trước mặt gã, trong tay hiện ra một cây trường tiên, quất ra một roi, hư không lập tức bị nghiền nát.
Càn Vô Lượng cũng biến mất trong nháy mắt, ngay sau đó, một quyền sáo màu vàng xuất hiện, đập ầm tới trước.