TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2259: Đạt thành nhất trí (6)

Lý Hạo kiểm tra từng người một.

Phía Hòe tướng quân cũng không có vấn đề.

Phía Trương Lượng cũng không có vấn đề.

Cuối cùng đến phiên Bát Sư Trưởng.

Lý Hạo kỳ thực có chút hoài nghi, ngoài miệng nói đối phương không có gì, nhưng trong lòng lại nghĩ đến, gã này rất có thể đã bị xâm lấn.

Kết quả sau khi đưa đối phương tiến vào vũ trụ đại đạo, cũng không có phản ứng gì.

Lý Hạo rất hoài nghi đại đạo vũ trụ có phải đã chết máy rồi hay không?

Đánh giá một phen Bát Sư Trưởng từ trên xuống dưới, mà đối diện vị kim giáp kia cũng tức giận nhìn hắn chằm chằm, mặc dù không có nhục thân, trong trạng thái tinh thần lực cũng có thể cảm nhận được, đối phương cực kỳ không hài lòng việc Lý Hạo nhìn chằm chằm mình như thế!

Đại điện phủ Thành Chủ.

Lý Hạo đưa Bát Sư Trưởng đi ra, nở nụ cười: “Chiến Thiên Thành không có vấn đề gì, tối thiểu người ở đây là không có vấn đề gì, vậy vấn đề sẽ không lớn! Đương nhiên, ngoại trừ một số người không có bị lực lượng Hồng Nguyệt quấy nhiễu, đơn thuần chỉ là phản bội… vậy sẽ không có cách nào dò xét được!”

Bát Sư Trưởng nổi nóng nói: “Ngươi cứ trực tiếp nói là ta, vậy cho xong đi?”

Lý Hạo cười nói: “Bát Sư Trưởng đừng hiểu lầm!”

Nói đến đây, lại nói: “Đã như vậy, ta lại hỏi thêm chút tình huống, mấy vị có hiểu rõ Trịnh gia phụ tử hay không? Trịnh Công không nói, Trịnh Khắc đã rời khỏi kia cũng không nói, chỉ nói Trịnh Vũ đứa con thứ ba của Trịnh gia, và Trịnh Hồng Viễn, mấy vị có hiểu rõ hai người này hay không?”

Lão Ô Quy suy nghĩ một chút nói: “Chúng ta không mấy hiểu Trịnh Vũ, dù sao chỉ là con thứ ba của Trịnh gia, còn Trịnh Hồng Viễn, ta đã gặp qua mấy lần, có thể xem là người sáng suốt, năm đó đã có chiến lực của Thánh Nhân đỉnh phong, về sau nghe nói đã tiến vào cấp độ Thiên Vương… cũng có thể coi là nhân kiệt một đời! Người này năm đó rời khỏi Trịnh giả của thành Trấn Tinh, đi đến tiểu thế giới, nghe nói là bởi vì bên thành Trấn Tinh, chi chính của Trịnh gia không ủng hộ gã nhiều, thiên phú của gã rất tốt, nhưng Trịnh gia cũng không cho gã bất kỳ tài nguyên ngoài định mức gì, gã cũng có thể coi như là nhân vật của Tân Võ sơ kỳ, năm đó từng lập không ít công lao trong thành Trấn Tinh…”

Lão Ô Quy nói sơ qua một lần.

Lý Hạo suy tư một lát, gật gật đầu, lại nói: “Chiến lực của Thiên Vương và Thánh Nhân chênh lệch rất lớn hay sao?”

“Cũng không phải là quá lớn.”

Lão Ô Quy giải thích nói: “Nói như vậy nhé, năm đó, tu sĩ bản nguyên, đều dựa vào lực lượng tăng phúc của bản nguyên! Sau khi không có bản nguyên, còn lại chính là sự chênh lệch về tinh thần lực, khí huyết, nhục thân, chênh lệch như vậy, liền có thể dùng số lượng để san bằng! Nếu bản nguyên vẫn còn, một vị Thiên Vương, có thể đối phó bảy tám vị Thánh Nhân, cũng không có chút độ khó gì… nhưng dưới tình huống không có bản nguyên, có lẽ ba bốn vị Thánh Nhân liền có thể đối phó với Thiên Vương.”

“Thánh Nhân sơ kỳ và đỉnh phong thì sao?”

“Cũng là đạo lý này.”

Lão Ô Quy thở ra một tiếng: “Thánh Nhân đỉnh phong và Thánh Nhân sơ kỳ, bây giờ chênh lệch cũng không tính là quá lớn, mấu chốt vẫn là lực lượng đại đạo, cho nên, chúng ta kỳ thực đều đã bị suy yếu rất nhiều, nếu không, Thánh Nhân có thể vận dụng đại đạo bản nguyên, chiến lực sẽ rất mạnh! Tiện tay xóa đi một tòa thành thị, cũng không phải chuyện khó.”

Lý Hạo lại gật đầu: “Vậy hỏi thêm một câu, nếu như bây giờ tiền bối gặp phải người Trịnh gia, có thể phân biệt ra thân phận của bọn hắn hay không?”

“Là bản tôn sao?”

“Là phân thân.”

“Vậy không được!”

Lão Ô Quy lắc đầu: “Phân thân rất khó phân biệt, trừ phi là bản tôn, khí tức bản nguyên sẽ không thay đổi, liền có thể phân biệt ra!”

Tốt thôi!

Vốn dĩ còn muốn để Lão Ô Quy phân biệt một chút, Vu Hải kia có phải là người của Trịnh gia hay không.

“Tiền bối có biết Vu Hải, phó đội trưởng hộ vệ của Thẩm gia ở thành Trấn Tinh hay không?”

“Vu Hải…”

Lão Ô Quy suy tư một phen, lắc đầu, không biết.

Lý Hạo có chút tiếc nuối, nhưng Hòe tướng quân lại xen vào nói: “Ta có biết một ít, Vu Hải, chiến lực Thánh Nhân đỉnh phong, là cường giả đã từng tham dự chiến đấu ở Tân Võ sơ kỳ…”

Nói đến đây, lại nhìn Lý Hạo: “Ngươi đột nhiên hỏi hắn, đã gặp qua hắn sao? Là không cách nào phân biệt thân phận thật giả? Hay là hoài nghi đối phương là phụ tử của Trịnh gia?”

Thông qua vài câu nói, vị này rất nhanh đã suy đoán ra một số việc.

Không thể không nói, vị này ngủ say nhiều năm, đầu óc cũng không trở thành bột nhão, mà vẫn cứ thanh tỉnh như thường.

Lý Hạo gật đầu cười cười.

Hòe tướng quân lại lắc đầu nói: “Vậy cũng không cần phải phân biệt, tuyệt đối là giả!”

“Tại sao?”

Lý Hạo nghi hoặc:

“Đối phương đã sớm chết rồi hay sao?”

“Cũng không phải vậy.”

Hòe tướng quân giải thích nói: “Vu Hải đã từng quen biết với tổ tông thế hệ này của ta, nhiều lần tham gia chiến đấu, vốn dĩ có thể ra ngoài làm quan, Thẩm gia lại mãi không để người rời đi, mà luôn giữ đối phương lại để đảm nhiệm chức phó đội trưởng đội hộ vệ, ra ngoài còn có hi vọng tiến vào Thiên Vương, nếu cứ giữ lại ở Thẩm gia kỳ thực sẽ rất khó! Không phải Thẩm gia cố ý làm khó hắn, mà là Vu Hải mấy năm trước đại đạo đã bị tổn thương, một mực vẫn đang chữa thương, thời điểm thiên biến thương thế của đối phương còn chưa thể khỏi hẳn, Thẩm gia không thể nào đưa người đến Ngân Nguyệt, nếu Thẩm gia mở miệng, bất luận là Nhân Vương hay là Chí Tôn đều sẽ cho ba phần mặt mũi, tuyệt đối sẽ không làm khó Thẩm gia.”