TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2155: Chiếm được lợi ích (1)

Trên bầu trời, diễn ra cuộc chiến giữa Đế Tôn với Đế Tôn.

Bát đại gia đều có hư ảnh tồn tại, nhưng những hư ảnh kia dường như cực kỳ yếu, chỉ có hư ảnh Kiếm Tôn có thể coi như mạnh mẽ, kiếm nối tiếp kiếm, mỗi kiếm dường như đều đang liều mạng.

Không có chiêu thức dư thừa, không có bất kỳ Thần Thông.

Chỉ có một kiếm!

Mà vị Đế Tôn bị phong ấn ở nơi đây, thì mặt trăng trên đỉnh đầu, lưng tựa Tinh Môn, đỉnh đầu còn có một tòa bát quái đồ, đang hạn chế đối phương, phong ấn đối phương, vẫn bộc phát chiến lực siêu mạnh.

Chỉ là Đế Tôn trong đại thế giới Hồng Nguyệt, dường như càng thêm am hiểu pháp môn tinh thần.

Càng am hiểu về mê hoặc lòng người.

Nhưng đối thủ của y chỉ là hư ảnh của một vị cường giả năm đó lưu lại, hiện ra thông qua trận pháp, đến từ giữa thiên địa, giờ Lý Hạo mơ hồ hiểu rõ, vì sao năm đó năng lượng trong thiên địa trong nháy mắt bị rút đi.

Không chỉ là nguyên nhân đến từ khoáng mạch, mà là do cái phong ấn này.

Có người khởi động trận pháp này để phong ấn một vị Đế Tôn đã xâm nhập vào đây, mà trận pháp cần duy trì hư ảnh của tám vị cường giả, nhất là hư ảnh của Kiếm Tôn, hao phí lực lượng cực lớn.

Thế là năng lượng thiên địa bị rút sạch.

Mà bây giờ, trận pháp không mạnh bằng năm đó, thiên địa cũng đang sinh ra năng lượng, hư ảnh của Kiếm Tôn hiêu hao năng lượng cũng không bằng trước kia, cho nên, mới xuất hiện sự khôi phục của thiên địa.

Đến lúc này, Lý Hạo mới hiểu rõ tất cả.

Thiên đại tịch diệt 10 vạn năm, có quan hệ với vị Đế Tôn này và hư ảnh của Kiếm Tôn, đôi bên trong nhiều năm như vậy, một bên thì muốn phá phong, một bên thì luôn muốn trì hoãn tốc độ phá phong của đối phương.

Cho nên mới xuất hiện cuộc chiến giằng co!

Nói như vậy, bây giờ xuất hiện thiên địa khôi phục, có lẽ là hư ảnh của Kiếm Tôn đã không bằng lúc trước, mặt khác cũng nói rõ, thực lực của vị Đế Tôn bị phong ấn này cũng không bằng năm xưa.

Y không ngừng bị suy yếu!

Đôi bên đều đang bị suy yếu.

Cho nên vẫn duy trì được sự cân bằng, khiến vị Đế Tôn này mãi không cách nào phá phong để ra ngoài.

Mà giờ khắc này, vị Đế Tôn Hồng Nguyệt kia, vẫn đang nói chuyện: “Hậu nhân của Lý Hạo, bản đế sẽ không nuốt lời! Nếu như ngươi phá vỡ phong ấn, thế giới Ngân Nguyệt sẽ thuộc về ngươi, là Đế Tôn ta tuyệt đối sẽ không lừa gạt nhà ngươi…”

Giờ khắc này, Lý Hạo lần nữa hoảng hốt, ngơ ngơ ngác ngác, giống như bị trúng bùa, dường như tất cả những gì đối phương nói đều là sự thật.

Hắn đã biết trước, nơi đây có lẽ sẽ xuất hiện tình huống như vậy.

Cũng có một chút chuẩn bị …

Nhưng đến lúc thực sự gặp phải một vị Đế Tôn, còn là Đế Tôn đang bị phong ấn, hắn cũng khó mà chịu được ngôn ngữ quấy nhiễu của đối phương.

Trong cơ thể của Lý Hạo, từng mai thần văn bộc phát.

Thần văn chữ “đạo” tràn lan ra lực lượng, chấn động bản thể, vẫn khó mà ngăn cản.

Vào thời khắc này, một vòng kiếm quang lấp lóe trong hắc ám chiếu rọi thiên địa.

Lý Hạo tỉnh táo trở lại.

Là kiếm của Kiếm Tôn!

Giờ phút này, Lý Hạo nghĩ tới điều gì đó, đối phương đang quấy nhiễu bản thân, kiếm của Kiếm Tôn lại phá vỡ sự quấy nhiễu này, mỗi một lần bị quấy nhiễu xâm lấn, thực ra đối với mình… đều là một lần cơ duyên!

Không phải sao?

Nghĩ xong, Lý Hạo vốn dĩ có chút lo sợ, không dám mở miệng, giờ khắc này, bỗng dưng tinh thần rung chuyển: “Ngươi nói không tính, thế giới Ngân Nguyệt cũng không phải của ngươi!”

“Á đù?”

Đế Tôn Hồng Nguyệt kia, phất tay lần nữa, trời long đất lỡ, ngôi sao rơi xuống, vũ trụ vỡ ra.

Giống như là thần nhân!

Giờ phút này, âm thanh truyền vang đến: “Vì sao không tính? Chỉ là một tiểu thế giới mà thôi, nếu không có phong ấn này, cho dù là hàng rào thế giới của nó cũng không ngăn được một vị Đế Tôn… chỉ cần phong ấn mở ra, bản đế chính là tồn tại vô địch… vô địch chân chính!”

“Ngươi coi cường giả Tân Võ đều chết hết sao?”

Lý Hạo cảm nhận được tinh thần rung chuyển, một trận lại một trận, vào lúc này, một vòng kiếm ý vờn quanh bản thân, Lý Hạo nhỏ giọng nói: “Tân Võ cùng vũ trụ của các ngươi, có thể vẫn đang tiếp tục chiến đấu… cũng có khả năng, các ngươi đã chiến bại, nếu không một vị Đế Tôn biến mất vô số năm tháng, lại không có người đến cứu ngươi, không có người đến tìm ngươi?”

“Những người lưu lại Ngân Nguyệt, chỉ là một đám già yếu tàn tật, cường giả chân chính đều đã rời khỏi, mà ngươi lại là Đế Tôn… bất kỳ một thế giới vũ trụ nào, Đế Tôn tuyệt không phải là kẻ yếu, vì sao không ai đến cứu ngươi chứ?”

Hư ảnh cười nói: “Ngươi không hiểu… thế giới Đại Thiên, cực kỳ bao la, thời gian trôi qua không đồng nhất, chủ thế giới Tân Võ hẳn đã biến mất, có lẽ là va chạm với thế giới Hồng Nguyệt, giao nhau, có lẽ bên kia mới chiến đấu mấy năm, mấy chục năm… mà Ngân Nguyệt đã trải qua 10 vạn năm!”

“Ngươi quá yếu, cũng không rõ đạo lý trong đó, cho nên… Hồng Nguyệt và Tân Võ, ai thắng ai thua, không ai có thể biết được, dù là bản đế cũng không rõ lắm… nhưng Tân Võ bỏ rơi Ngân Nguyệt, bản đế ngược lại cảm thấy, có khả năng đã rơi vào hạ phong…”

Y cũng không dám nói Hồng Nguyệt nhất định thắng!

Là Đế Tôn y cũng không cần phải lừa gạt một kẻ yếu như vậy, âm thanh y rung chuyển, chấn động thiên địa mà đến: “Tân Võ rất mạnh, đó là sự thực không thể phủ nhận! Nhưng Nhân Vương của Tân Võ, chia thế giới thành hai phần, thậm chí là ba phần, bốn phần… kể từ đó, chí cường giả của Tân Võ đã không bằng được …. Của Hồng Nguyệt chi chủ”

“Hậu nhân Lý gia bị vây khốn ở trong tiểu thế giới, đời này, có lẽ phải sống đến già ở tiểu thế giới này, 10 vạn năm, đối với ta chỉ là một cái chớp mắt mà thôi! Nhưng đối với ngươi lại là ruộng dâu hóa biển xanh, chỉ cần phá vỡ phong ấn, để ta rời khỏi nơi đây, ngươi muốn cái gì, ta cũng sẽ cho ngươi.”

Tinh thần Lý Hạo hoảng hốt, một vòng kiếm quang lần nữa xoẹt qua trong mắt, hắn ngơ ngác nhìn kiếm quang, hồi lâu, mới có hơi hoàn hồn, ngữ khí có chút khô khốc: “Ta phải làm thế nào để phá vỡ phong ấn?”

“Rút lực lượng huyết mạch của Lý gia trong cơ thể ngươi ra, dùng Tinh Không Kiếm chặt đứt một góc bát quái, chỉ cần ngươi có thể ra sức một chút, bản đế tự nhiên có thể phá vỡ phong ấn…”

Lý Hạo có chút hoảng hốt.

Càng thêm hồn bay phách lạc.

Âm thanh đối phương lại vang lên trong đầu: “Mặc dù ngươi không giúp ta, phong ấn này cũng sẽ không duy trì được quá lâu, thiên địa đã sinh ra ý thức của bản thân, không hi vọng có người không ngừng rút ra năng lượng của nó… cho nên, phong ấn này sớm muộn cũng sẽ bị phá vỡ.”

Một cỗ lượng lực màu đỏ yếu ớt, thẩm thấu vào hư ảnh của Lý Hạo.