TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2142: Càn Vô Lượng (4)

Kim giáp kia khẽ gật đầu, thật ra cũng không quá nổi giận như vậy.

Giờ phút này, bình tĩnh nói: “Tôn Hâm phản bội… thực sự là ngoài dự liệu. nhưng lời của đối phương, nhất định là vu khống! Gia chủ tuyệt đối sẽ không phản bội, là người Trịnh gia, truyền thừa của thành Trấn Tinh, sao lại có thể phản bội Tân Võ được? Ngoại trừ Nhân Vương, Trấn Tinh thành là thế lực đứng đầu của Tân Võ! Đế Tôn cũng có mấy vị, đều đã trải qua cuộc sống Tân Võ, sao có thể phản bội vào lúc này chứ?”

“Trong đó có lẽ có một số hiểu lầm.”

Nói đến đây, lại lãnh khốc nói: “Lý Hạo không phân thị phi, trước mặt mọi người truyền bá lời này, có ý bất lương! Bát đại gia có lẽ có người phản bội, nhưng gióng trống khua chiêng như vậy, chẳng phải là tuyệt mất đường lui của thành Vô Biên hay sao? Làm tổn thương lòng của tướng sĩ Vô Biên? Chúng ta trấn thủ nơi đây vô số năm tháng, một câu phản bội, nói thì nhẹ nhõm, phải trả giá bao nhiêu, các ngươi có biết hay không?”

Càn Vô Lượng vội vàng nói: “Tiền bối bớt giận, thực ra… Đô đốc cũng không hề tin tưởng! Ngày đó nói ra lời này, chỉ là muốn làm tê liệt lòng của kẻ phản bội thực sự kia mà thôi.”

Nói đến đây, Càn Vô Lượng hơi chần chờ, vẫn mở miệng nói: “Tiền bối thứ ta to gan, nếu không phải là tiền bối Trịnh gia phản bội… vậy chứng tỏ trong thành không có khoáng mạch của mỏ lớn Thiên Tinh, chúng ta … có thể đi trong nội thành xem thử không?”

“Ngươi muốn dò xét thành Vô Biên của chúng ta hay sao?”

Càn Vô Lượng bất đắc dĩ nói: “Vãng bối không dám… chỉ là… chức trách tại thân mà thôi! Không chỉ là Đô đốc, bao gồm Chiến Thiên Thành, Võ Lâm Minh, Tinh Hà thành… các vị tiền bối của những nơi này, đều hi vọng có thể xác định một chút, vãng bối cả gan, cũng chỉ để chứng minh tất cả mọi thứ cho Vô Biên thành! Bây giờ, bọn hắn không dám tùy tiện đến đây, cũng là lo lắng nảy sinh hiểu lầm, tổn thương hòa khí, tám nhà cùng một hơi thở…”

Kim giáp kia lạnh lùng nhìn gã một trận, hồi lâu nói: “Các ngươi vốn dĩ không có tư cách này! Nhưng Trịnh gia ta, tuyệt đối không phản bội Tân Võ, cũng được thôi, các ngươi cứ tự do đi lại, nhưng nhớ kĩ, không được động đến một ngọn cây cọng cỏ trong thành!”

“Tuyệt đối sẽ không, đại nhân cứ yên tâm!”

Càn Vô Lượng vẻ mặt thành khẩn: “Nếu như có thể chứng minh Trịnh gia bị oan, Đô đốc cũng sẽ giải thích với các phương, làm chứng cho Trịnh gia.”

“Ra ngoài đi.”

Kim giáp không muốn nhiều lời.

Càn Vô Lượng vội vàng đứng dậy cáo lui, mà mấy người Viên Thạc căn bản không có mở miệng.

Giờ phút này, đi theo Càn Vô Lượng ra ngoài.

Nội thành cực kỳ yên tĩnh.

Càn Vô Lượng cũng không khách khí, trực tiếp dẫn mấy người, đi lại trong nội thành, bốn phía cũng có một số binh sĩ tuần tra, nhưng giống như Chiến Thiên Thành, phần lớn đều chỉ tồn tại một số tàn niệm.

Số ít tồn tại cao cấp, ví như một số đồng khải, hơi có chút ý thức, cũng không hề quan tâm mấy người bọn họ, mơ hồ còn có chút địch ý.

Bởi vì bọn họ biết, Trịnh gia bây giờ ở bên ngoài đã bị truyền nhân của Lý gia dội nước bẩn.

Viên Thạc cũng không nhiều lời, im lặng xem xét.

Một tòa thành nếu như không có tịch diệt, mà luôn ở trong trạng thái khôi phục, cho dù là ngụy trang, trong mười vạn năm, không thể có khả năng có người bế quan suốt 10 vạn năm, bọn chúng nhất định sẽ có một số dấu tích sinh hoạt.

Lão dò xét khắp nơi, rất nhanh, gần như đã xem xét hết toàn bộ thành thị.

Thậm chí cuối cùng đi đến bên ngoài thành còn thấy được một tôn yêu thực thủ hộ vô cùng to lớn nhưng lại hơi ảm đạm.

Nhìn tình huống thì vẫn còn chưa khôi phục.

Cực kỳ giống với Chiến Thiên Thành lúc trước.

Giờ mấy người Chu Thự trưởng đều im lặng nhìn, hơi nghi hoặc một chút, xem tình huống bên trong thành thị của Trịnh gia, dường như đích xác là vừa mới khôi phục không lâu, cũng không có dấu hiệu vẫn luôn có người sinh hoạt.

Chẳng lẽ… không phải là cổ thành Trịnh gia phản bội?

Kẻ địch hơi một tí là xuất động mấy chục phân thân bản nguyên, hiển nhiên, người khôi phục rất nhiều, cường giả không ít, nhiều người như vậy, chín phần mười là chiếm cứ một tòa cổ thành, nếu như không có chiếm cứ cổ thành, không cách nào chứa chấp nhiều cường giả như vậy tránh khỏi sự áp chế của thiên địa.

Thành nhỏ bình thường tuyệt đối không làm được.

Bây giờ, bọn họ ngoại trừ Kiếm thành chỉ còn Lôi Bạo thành của Hồng gia là chưa đi, nếu như không phải Trịnh gia, lẽ nào Hồng gia chứ?

Mấy người lại nhìn Viên Thạc, Viên Thạc khẽ lắc đầu.

Không nhìn ra gì cả.

Chủ thành, không hề có dấu hiệu của lượng lớn người đang sinh sống.

Đang suy nghĩ, trên thân của yêu thực to lớn kia hiện ra một khuôn mặt người, có chút già nua, âm thanh ngược lại là nhu hòa: “Trịnh gia sẽ không phản bội! Chúng ta biết, việc này có lẽ có liên quan đến bài dân ca kia của Ngân thành…có lẽ có người cố ý dẫn các ngươi đi sai đường. Lời của Tôn Hâm, cũng có thể là cố ý để các ngươi hiểu lầm người Trịnh gia.”

“Trong bài dân ca, cái gọi là thiếu gia Trịnh gia cản trở… nhưng mấy vị thiếu gia của Trịnh gia, chết thì đã chết, còn sống cũng đã đi theo Kiếm Tôn chinh chiến, làm sao có thể phản bội? Gia chủ ngày đó vẫn còn có việc, không theo Kiếm Tôn rời đi ngay từ lúc đầu, nhưng trong lúc thiên biến cũng đã ra ngoài, là một cường giả cấp độ Thánh Nhân đỉnh phong, gia chủ nhất định là đã cảm giác được gì đó, nên mới lựa chọn ra ngoài cứu viện, mà không đi trấn Thiên Tinh giết người!”