TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2110: Thủy Vân (4)

Lúc Lý Hạo nói xong, Thủy Vân thái hậu tự cho là kiếm cớ tốt, lại sắp trở thành lý do cho Lý Hạo ép bọn họ vào chân tường.

Lý Hạo nhìn về phía hắc bào, thở dài nói: “Ngươi đó, lũ phản bội các ngươi, không biết dân gian khó khăn, ta đang cùng Thủy Vân thái hậu trò chuyện dân sinh, ngươi biết cái gì? Mấy trăm triệu bách tính, không quan trọng hơn đánh đánh giết giết sao?"

Hắc bào lạnh lùng nói: “ Thủy Vân văn võ bá quan. . ."

"Thiên Tinh thiếu nhân tài, chỉ cần đồng ý, có thể đạt được một chức vụ. . . ta cũng sẽ không cố ý ngăn cản."

Lý Hạo lộ ra nụ cười: “Tiểu Hoàng đế đáng yêu như thế, nếu như sau này có tài năng, trở thành đứng đầu Thiên Tinh ta, có cái gì không được chứ? Nếu như Thái hậu có đức hạnh tài năng, dù là phụ nữ, nhưng cũng không phải không thể lên làm Hoàng đế,. . . ngươi muốn nói những điều này sao?"

Lý Hạo thản cười phóng đãng nói: “Nếu như Thủy Vân chấp nhận bỏ xuống đồ đao, gia nhập vào Thiên Tinh ta, người Thiên Tinh ta đương nhiên chấp nhận đối đỗi chân thành!"

Bốn bề yên tĩnh.

Thủy Vân thái hậu nhẹ giọng nói: “Đô đốc nói đùa, ta cũng không có ý này."

"Cho dù có, thì đã làm sao?"

Lý Hạo vẫn tươi cười rạng rỡ: “Thu gom tất cả, thiên hạ. . . vẫn chưa phải thiên hạ của nhà nào! Phía nam Thủy Vân, bây giờ vẫn chưa sản sinh tranh chấp quá lớn với Thiên Tinh, thuỷ quân Thiên Tinh ta, vừa hay khá yếu, nếu có được thuỷ quân mạnh mẽ, đóng quân khắp tứ hải, quét sạch hải tặc, hộ vệ một phương bình an, cho nên ta rất hoan nghênh Thủy Vân gia nhập vào! Thiên hạ có 99 hành tỉnh, nếu như có thêm Thủy Vân hành tỉnh, có gì không thể chứ?"

Đây coi như là úp sọt rồi!

Trong văn võ bá quan, có một vị lão nhân tang thương bỗng nhiên bước ra, trầm giọng nói: “Không ngờ Đô đốc đại nghĩa như vậy, chỉ là phía nam lũ lụt cực nhiều, di chuyển khó khăn, lúc này giải tán quân đội, e rằng không người bảo hộ bách tính Thủy Vân. . ."

"Ta có thể xuất binh hộ vệ!"

"Đô đốc không biết sự hung hiểm của lũ lụt, nếu là người xa lạ tiến vào Thủy Vân, cũng khó sinh tồn được. . ."

Lý Hạo thở dài: “Không sao cả, ta có thể phái đại yêu trong nước hiệp trợ, triệu tập thủy hệ siêu năng trong thiên hạ hiệp trợ."

". . ."

Lúc này, có võ tướng không nhịn được, trầm giọng nói: “Chúng ta muốn một địa bàn thuộc về mình!"

"Có thể."

Lý Hạo cười nói: “Chỉ là hiện tại không tiện điều động người, ta có thể lấp biển tạo lục, vị tướng quân này cảm thấy thế nào?"

". . ."

Giờ thì mọi người hoàn toàn cạn lời.

Nói nữa, vậy chỉ có thể nói. . . chúng ta không nên cướp đoạt thiên hạ.

Những gì Thủy Vân thái hậu nói trước đó đã trở thành một trò đùa.

Tất cả mọi người đều nghĩ, Lý Hạo này nóng tính như vậy. . . Bởi vì bên Đại Hoang truyền đến tin tức, cộng thêm tình huống trước đó Lý Hạo ngang nhiên đối phó Thần Quốc phương tây, đều là gặp mặt liền đánh.

Cho nên, mọi người thương lượng, đặt mình ở góc độ người yếu, biểu hiện đáng thương, khiến người ta thương hại.

Kết quả. . . Lý Hạo người tathật thương hại, giờ làm sao bây giờ?

Mọi người cực kỳ đau đầu.

Trong lúc nhất thời, lại không muốn triệt để vạch mặt, nhưng không vạch mặt, chẳng lẽ phải nghe lời của Lý Hạo?

Thủy Vân thái hậu chỉ có thể thở dài nói: “Ý tốt của Đô đốc, chúng ta xin nhận, chỉ là bây giờ, Đô đốc có không ít phiền phức, Đại Ly, Đại Hoang, Thần Cuốc đều nhìn chằm chằm, há có thể bởi vì Thủy Vân việc, làm trễ nãi đại nghiệp của Đô đốc."

Dứt lời, lại nói: “Mảnh đất này, hoàn cảnh tốt hơn so với Thủy Vân một chút, cũng không tính là vượt qua đại lục phía nam, Lý Đô đốc, chúng ta có thể mượn dùng mảnh đất này mấy tháng, điều chỉnh một chút không?"

Lý Hạo cau mày: “Vậy không tốt lắm, nơi này nghèo lắm, đều là thủy vực, lại không có biện pháp hạ thuyền. . . ngoài thành Thiên Tinh ta, có Thiên Tinh hải vực! Nếu như thái hậu không ngại, hàng triệu thuỷ quân, có thể vào đóng quân tại Thiên Tinh hải vực ta, Thiên Tinh thành ta phồn hoa, nhân khẩu mấy hàng chục triệu, cái gì cần có đều có! Thiên Tinh thành sẵn sàng, mỗi ngày cung cấp lương thảo, cung cấp tất cả vật phẩm sinh hoạt thiết yếu. . . cho các vị tướng sĩ, đến khi thiên hạ thái bình, coi như người trong nhà."

". . ."

Lý Hạo hiện giờ cứ như đổi thành người khác, không còn nữa bá đạo trước đó, có vẻ cực kỳ hiền hòa, cực kỳ nhã nhặn.

Nhưng. . . lại khiến cho người Thủy Vân vô cùng khó chịu.

Tướng sĩ nóng nảy, đã có chút khó chịu, một vị tướng quân, nghiến răng nói: “ Đô đốc rộng lượng như vậy. . . không bằng. . . cho chúng ta mượn đại lục phía nam, ở tạm một thời gian!"

Lý Hạo thở dài nói: “Ngươi xem, ta đáp ứng các ngươi rồi, các ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước! Dục vọng của con người không cách nào thỏa mãn, ta nói giúp các ngươi di chuyển, cho các ngươi mảnh đất để sinh sống, thành lập hành tỉnh, đóng quân Thiên Tinh hải. . . Những điều này đều đáp ứng rồi, các ngươi còn không thấy đủ! Vậy thì rõ ràng rồi, xâm lược chính là xâm lược, hà cớ gì phải dán vàng lên mặt mình chứ?"