TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2101: Lựa chọn khó khăn (3)

Áo bào đen gật đầu: “Ta có thể hiểu được.”

Gã cũng không nói thêm gì nữa.

Gã cũng không nói láo, đại nhân đích thực là đang sắp xếp, chuẩn bị cho một lần bạo động quy mô lớn.

Chỉ là, cần một khoảng thời gian mà thôi.

Trước đó, bên trong thành hai lần liên tiếp tổn thất mấy chục phân thân.

Bây giờ, rất nhiều người còn đang tu luyện.

Số lượng quá ít, chỉ sợ bị bọn người Lý Hạo một mẻ hốt gọn, cần số lượng nhiều phải có thời gian chuẩn bị, một số người còn đang bế quan, cần phải chờ bọn họ xuất quan mới được.

Cổ thành phụ trách gây ra rung chuyển trong nội bộ, giết chóc bốn phương, mà bốn nước, phải kiềm chế ở biên giới bốn phương mới được.

Vả lại, bây giờ Đại Ly vương cũng không ở trong quân, mà là lén trở về Đại Ly, thời gian hành động chỉ có thể kéo dài thêm một khoảng nữa.

Đang suy nghĩ, đột nhiên, áo bào đen biến sắc.

Không chỉ gã, chủ Đại Hoang già nua kia, đột nhiên trong mắt toát ra một ít thần quang, trong nháy mắt biến mất.

Trong chớp mắt, một đám người xuất hiện trên không của đại quân.

Mà nơi xa, trên bầu trời.

Một chiếc chiến hạm hiển hiện.

Giống như trực tiếp xé rách hư không mà xuất hiện vậy.

Trong khoảnh khắc bóng người của Lý Hạo hiển hiện, chủ Đại Hoang biến sắc, hắn thật đã đến rồi.

Vừa muốn nói gì, bỗng nhiên, đại pháo đầy trời rơi xuống phía bên này.

Các đại cường giả bên cạnh chủ Đại Hoang đều biến sắc, sau một khắc, chủ Đại Hoang gầm lên: “Ngăn bọn chúng lại!”

• Ầm!

Từng vị cường giả nhanh chóng bạo phát.

Phía trước, từng tôn cường giả kỵ binh, cũng nhao nhao bay lên không, không trung hiện ra một tấm chắn khổng lồ, tiếng ầm vang không ngừng vang lên bên tai, nhưng chỉ là chấn cho một vài binh sĩ thổ huyết.

Một ít binh sĩ không kịp thoát ly, bị đạn pháo chấn chết.

Chủ Đại Hoang trong nháy mắt hiện lên phía trước quân đội, nhìn về phía Lý Hạo.

Lý Hạo nở nụ cười: “Đại Hoang vương sao?”

Nói xong, hiếu kỳ hỏi: “Phương bắc có thần cốt Sơ Võ, Phương tây có thần linh, ta rất hiếu kỳ Đại Hoang phương đông, có thực lực gì mà dám tấn công Thiên Tinh? Nếu như chỉ có đám phản đồ không thể gặp người này…các ngươi phải chăng đã đánh giá cao bọn chúng?”

Đại Hoang vương trầm giọng nói: “Lý Đô đốc, Đại Hoang đến đây chỉ là muốn nhìn xem sự phồn hoa của trung nguyên, không có ý gì khác, Đô đốc vừa gặp mặt, đã dùng pháo siêu năng tập kích, có phải là đã quá đáng lắm không?”

Lý Hạo cười: “Ngươi nghiêm túc đấy chứ?”

Chủ Đại Hoang còn muốn nói tiếp, Lý Hạo cười nói: “Ta ước lượng thực lực của các ngươi một chút, nếu như thực lực không đủ… vậy liền ngoan ngoãn chịu chết đi!”

Dứt lời, chém kiếm xuống!

Chủ Đại Hoang hơi biến sắc, vào thời khắc này, bên dưới một vị nữ tướng áo bào trắng gầm lên, một thương đâm thủng bầu trời!

“Ta đến!”

Nữ tướng kia khống chế một tôn bạch mã, phi lên không, một thương giết về phía Lý Hạo.

Thương ý nối liền trời đất!

Lý Hạo khẽ nhướng mày, trường kiếm xé rách hư không, một kiếm chém xuống, ầm vang một tiếng, thương ý phá toái, một kiếm chém về phía nữ tướng kia, mắt thấy đã sắp chém được ả ta.

Vào lúc này, bạch mã mà ả cưỡi, đột nhiên hí lên một tiếng!

Lúc này, một cỗ khí thế man hoang cuồn cuộn tới.

Sau một lát, bạch mã dường như chân đạp hỗn độn, từng đạo khí hỗn độn trên thân ngưng tụ ra một con mãnh thú to lớn, mãnh thú lao thẳng về phía Lý Hạo.

Thứ này khiến Lý Hạo nghĩ đến một thứ.

Không, là nghĩ đến một con chó.

Hắc Báo!

Lúc Hắc Báo bộc phát ra lực lượng huyết mạch, cũng hiển hiện ra một đạo hư ảnh, nghe nói là hư ảnh của Trấn yêu sứ năm xưa, mà con ngựa này cũng là như vậy!

Bên tai, vang lên âm thanh của Trương An: “Dường như là hậu duệ của hoang thú! Hoang thú, thiên địa sơ khai, là loài yêu tộc cổ lão sinh ra ở biên giới hỗn độn… trong vũ trụ, tồn tại một số hoang thú… đương nhiên, vẫn luôn sống trong vũ trụ, chúng ta gọi là hỗn độn yêu! Một khi tiến vào thiên địa thì chúng ta gọi là hoang thú… thời đại Tân Võ, không có hoang thú, nhưng thời đại Sơ Võ, lại có rất nhiều hoang thú… Ngân Nguyệt cũng có một số hoang thú, chỉ là… năm đó dường như bị đánh giết rất nhiều, vậy mà vẫn còn lại một số hay sao?”

Thân ảnh kia hiển hiện, cũng là cực kỳ manhh mẽ, cũng giống như lúc Hắc Báo ngưng tụ lực lượng huyết mạch, trong nháy mắt bộc phát.

• Ầm ầm!

Một tiếng vang cực lớn, kiếm ý của Lý Hạo tiêu tán, nhưng hư ảnh của đối phương cũng tiêu tán.

Khí tức của con ngựa trắng trong nháy mắt trở nên yếu ớt.

Lý Hạo nhướng mày, lần nữa chém kiếm xuống!

Vào thời khắc này, chủ Đại Hoang đã hành động, lão rống to, dường như không giống người, mà giống tiếng thú gào thét, sau lưng, cũng hiện ra một đạo hư ảnh, Lý Hạo nhướng mày: “Huyết mạch hoang thú sao? Ngươi lại có huyết mạch của hoang thú, mà không phải là nhân tộc thuần túy?”

Bốn phía của chủ Đại Hoang dường như hóa thành hỗn độn, đánh về phía Lý Hạo, hư không cũng bị đânh vỡ.

• Ầm!

Kiếm ý của Lý Hạo lần nữa tiêu tán, nhưng Lý Hạo lại hơi nghi hoặc: “Chỉ là lực lượng một kích! Đại Ly vương lọt vào mắt xanh của thiên ý, thần linh Thần quốc cũng là như thế… ta rất hiếu kỳ, chẳng lẽ ngươi cũng có? Nhưng không cảm giác được thứ này, chỉ dựa vào bộc phát trong chớp nhoáng này, ngươi cũng dám xâm lấn Thiên Tinh hay sao?”