Chỉ là Lý Hạo cảm thấy như vậy mà thôi.
Viên lão nếu như đứng ở góc độ của Kiều Phi Long, cũng sẽ làm như vậy, đây là do tính cách của mấy lão sư đời trước gây ra, bướng bỉnh, ích kỉ, tham lam, Viên Thạc kỳ thực đều có.
Chỉ là vài năm tới đây, tu tâm dưỡng tính, cộng thêm khi đó tự biết phải chết, cắt đứt con đường phía trước, nản lòng thoái chí nên mới thu nhận Lý Hạo, biểu hiện ra hình tượng hiền sư.
Nhưng sự thật là, Viên Thạc chính là Viên lão ma.
Đều cùng một loại người, lão làm sao có thể không hiểu được Kiều Phi Long chứ?
Hơn nữa, khai khẩu chính là diệt khẩu, diệt hết toàn bộ!
Không chỉ như vậy, ánh mắt Viên Thạc nheo lại: "Chẳng những muốn diệt khẩu, mà còn phải làm thật êm đẹp, không để cho quá nhiều người biết, Kiều Phi Long là một cường giả! Ông ta là Nguyệt Minh cũng chẳng vấn đề gì, nhưng mà ông ta nhất định không thể là Tam Dương Nhật Diệu! Nếu không, tên Kiều Phi Long này hà tất gì phải ở Ngân Thành nhiều năm như vậy?"
"Nguyệt Minh, vậy thì không có vấn đề, công cụ vơ vét của cải của Diêm La, lại có tiền, trở thành Nguyệt Minh thì có gì là không nổi? Duy chỉ không thể là Nhật Diệu Tam Dương, hiểu chưa?"
Lý Hạo có hơi không phản ứng kịp với tiết tấu quá nhanh của lão sư: "Lão sư, ý của thầy là... Chuẩn bị trực tiếp tấn công ông ta?"
Đúng vậy, ý của Viên Thạc chính là như thế.
Không có bất kỳ do dự gì!
Lý Hạo nói xong, hắn liền nghĩ xem nên giết người diệt khẩu như thế nào.
Hiệu suất, quyết đoán, hung ác... Thật không hổ là Viên lão ma!
Viên Thạc hừ lạnh một tiếng: "Nên dứt không dứt ắt dẫn đến tai vạ! Nếu như đã biết rõ là địch, đương nhiên phải diệt cỏ tận gốc! Lão sư ngươi năm đó chính là một phút mềm lòng, không ra tay giết Ánh Hồng Nguyệt, để cho y chạy trốn, kết quả 20 năm sau, phải trốn đông núp tây, ngươi đừng có mà học theo ta!"
Hoặc là không làm, nếu như đã làm, thì phải dứt khoát không nương tay!
Lão nhìn về một hướng, chính là hướng văn phòng chính của khu mỏ Kiều thị.
Viên Thạc trầm mặc một hồi, lên tiếng: "Cho dù ta dùng tất sát kỹ lần nữa, có thể giết được Kiều Phi Long, nhưng 3 tên Nhật Diệu... không dễ đối phó! Một mình ta không thể địch lại đám người bọn họ, hơn nữa động tác cần phải nhanh, 3 tên kia có phải ở quặng mỏ không?"
"Đúng!"
"Vậy thì nhất định phải tách ra!"
Viên Thạc trầm giọng nói: "Ta đi đối phó với Kiều Phi Long, nhất định phải tìm được người đối phó với 3 tên Nhật Diệu, ngoài việc nhờ vả bên ngoài, còn có những siêu năng khác, cùng với con trai ông ta, toàn bộ đều phải cùng đối phó! Đây không phải là việc mà một hai người có thể hoàn thành được, trừ phi không động, đã động rồi thì bắt buột phải ra tay, tốc độ quyết định trận chiến, không cho chúng chạy thoát."
"Ngân Thành bây giờ, nhìn qua thì như sóng êm biển lặng, nhưng ở nơi bí mật không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta."
Nói tới đây, lão lại tiếp: "Tốt hơn hết là không lộ ra tiếng gió, nếu không một khi Kiều Phi Long chết đi, có lẽ sẽ có người hoài nghi đến khu mỏ... Hoặc là tìm một lí do, nói bọn họ có liên quan đến Hồng Nguyệt, mượn cớ này, chém giết chúng! Lại dùng tay của Tuần Dạ Nhân, niêm phong toàn bộ khu mỏ Kiều thị!"
Lý Hạo vò đầu, tính toán một lúc: "Tất cả chúng ta cùng nhau phối hợp, có hi vọng đối phó với một tên Nhật Diệu không?"
"Chắc cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu!"
Cứ như vậy rồi.
Đúng vậy, tiểu đội Lưu Long, cộng thêm đám người Vương Minh, mọi người cùng nhau hợp lực, có lẽ mới có thể đối phó với một tên Nhật Diệu, đủ thấy được sức mạnh của Nhật Diệu.
Nhưng đối phương không chỉ có một, mà tới 3 tên Nhật Diệu!
Càng đừng nói tới, khu mỏ Kiều thị còn có các siêu năng khác, có võ sư, thậm chí trên quặng mỏ có cả đội bảo vệ do họ mời về, tuy phần nhiều là người bình thường, nhưng điều là hạng lòng dạ độc ác, đều mang theo một vài vũ khí nóng.
Đây cũng là điều rất đáng ca ngợi, quặng mỏ Kiều thị đã được chứng nhận đàng hoàng, hơn nữa duới trướng còn có đội bảo an của công ty.
Cái này, Lý Hạo đau đầu: "Vậy thì làm như không biết đi, trong thời gian ngắn, căn bản không làm gì được bọn họ! Ngược lại dễ xảy ra sai sót, làm cho họ chạy hết, gây động tĩnh lớn cũng tốt, vẫn là diệt sạch sự ồn ào của bọn họ, thậm chí bị họ tiêu diệt... Đó không phải là điều em muốn thấy."
Lý Hạo càng muốn im hơi lặng tiếng mà giải quyết đối thủ, đoạt được lợi ích, chứ không phải là kẻ náo loạn để ai cũng biết.
Thật sự là bị mọi người biết rồi, có nhiều kho báu hơn nữa thì thế nào.
Hắn lại không có hứng thú với việc bị người của cả thiên hạ truy giết!
Nhìn xem bên khu vực Trung Bộ, vì một món bảo vật, từ Tam Dương trở lên đều đã đánh nhau, Lý Hạo cũng không muốn mình trở thành mục tiêu kế tiếp.
"Không thể đợi!"
Viên Thạc lại nghiêm mặt nói: "Ngươi có thể đợi, nhưng bọn họ sẽ không đợi! Kiều Phi Long không ngốc, ông ta cũng biết, cùng với cái chết của Hồng Nguyệt Tam Dương, Ngân Thành đã trở thành mục tiêu được chú ý, sở dĩ không có cường giả chạy tới, cũng là do Trung Bộ đã kiềm chế bọn họ!"
"Nhưng chiến tranh ở khu vực Trung Bộ, một khi có hơi chút hòa dịu, rất nhanh sẽ có cưởng giả chạy tới, cho nên Kiều Phi Long đã ở đây sẽ để tranh thủ thời gian, ông ta nhất định sẽ chờ thời cơ, đợi khi di tích hoàn toàn mở ra, hoặc là dứt khoát tiêu diệt ngươi, cướp lấy kiếm hoặc máu của ngươi..."
"Ông ta không biết kiếm trên người của em."
"Vậy thì là cần máu của ngươi!"
Viên Thạc không đồng ý: "Ngươi tưởng ông ta chỉ muốn kiếm của ngươi? Mục tiêu của của ông ta và Hồng Nguyệt chưa chắc giống nhau, mục tiêu của Hồng Nguyệt có thể là liên quan đến bát quái trên bầu trời, nhưng Kiều Phi Long càng quan tâm hiện tại, vì vậy, ông ta hi vọng máu của ngươi có thể mở được di tích."
Lý Hạo gật đầu.
Đây cũng là sự thật.
Kiều Phi Long chưa hẳn đã quan tâm tới cái gì mà bản đồ bát quái, cho dù biết rồi, cũng chưa chắc đã để ý tới, huống chi đã bị Hồng Nguyệt theo dõi, ông ta có lẽ càng hi vọng kiếm được một vé thì liền đi.
Lý Hạo có chút bất đắc dĩ: "Nói như vậy, dù là em có muốn đợi, ông ta cũng không muốn?"
Nói rồi, lại tiếp: "Hôm nay em và ông ta gặp nhau, người già trong nhà rất nhiệt tình, cũng rất lễ độ, xem ra... điều này cho thấy em rất nhanh sẽ bị đưa tiễn đi rồi?"
"Chắc cũng sắp rồi đấy."
Viên Thạc bật cười: "Ngươi ngược lại có thể, lúc ngươi gặp mặt không lộ ra sơ hở nào sao? Ngươi đã phát giác ra thực lực của ông ta rồi, không sợ đến tè ra quần à?"
"Sao có thể a!"
Lý Hạo cũng cười: "Em có thể để mất người này vào tay lão sư không? Kiều Phi Long thì tính toán cái gì, lão sư em còn chém giết Tam Dương đây, ông ta coi như là Tam Dương, lão sư cũng có thể chém chết được!"
Không đến mức bị dọa chết, nhưng lúc đó thật sự rất sợ.
"Được rồi, đừng nói những lời khách sáo này nữa, vô vị."