Cổ viện Ngân Thành.
Lý Hạo vừa rời đi không lâu, có điều lúc trước hắn không gặp Viên Thạc, mà trực tiếp đi đến chỗ lầu của viện trưởng.
Nhưng lúc này hắn lại chạy thẳng đến trong viện của Viên Thạc.
Vương Minh không đến, tên đó nói không muốn chạy nữa, lái xe đợi ở bên ngoài, Lý Hạo cũng không thèm quản hắn.
...
Trong tiểu viện.
Viên Thạc đang so tài với một con chó, gần đây lão nổi cơn cao hứng, mỗi ngày đều huấn luyện Hắc Báo, trong rất thích thú, Lý Hạo cũng không biết lão sư có chỗ nào bất thường, dù sao cũng đã cùng Hắc Báo đấu trí đầu dũng, đấu gần nữa tháng rồi.
"Lão sư!"
Lý Hạo vừa cất giọng, Hắc Báo liền gào lên, nháy mắt lao ra, chân trước lập tức quấn lấy đùi Lý Hạo.
"Ngao ô! Gâu gâu! Meo meo!"
Lý Hạo sửng sốt, mấy tiếng sau là kêu cái quỷ gì thế?
"Hắc Báo, mày học tiếng mèo kêu làm gì hả?"
"Ngao ồ, ngao o..."
Hắc Báo lo lắng không thôi, nó cũng không muốn, vị lão sư đáng sợ đó, nói nó có thể không phải là một con chó, có lẽ đã lai giống nó, nói không chừng có thể leo cây như mèo, cắn người như sói, còn có thể cày ruộng như trâu...
Tóm lại, gần đây Hắc Báo thấy mình như nhảy vào nước sôi lửa bỏng!
Quá thảm rồi!
Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được Lý Hạo, nó sốt ruột lắm rồi, nó hận không thể lập tức cùng Lý Hạo chạy trốn, không bao giờ muốn ở cùng với lão già đó nữa.
"Đến rồi à?"
Viên Thạc hôm nay trong trẻ ra rất nhiều, cũng mặc kệ Hắc Báo, tuỳ ý xoa xoa tay: "Đừng không có việc gì thì chạy đến đây, có thời gian lo mà luyện võ đi, lúc trước ngươi cùng với tiểu Vương kia đến đây mà hả?"
"À, làm chính sự nên không đến quấy rầy lão sư."
"Không sao."
Viên Thạc trái lại không để ý, cũng không hỏi Vương Minh sao không đến, rất bình thường, tên đấy không đến chắc là do ngại rồi.
"Con chó này không tồi!"
Viên Thạc nhìn Hắc Báo cười ha hả, con chó sợ tới mức run rẩy.
Lý Hạo bất đắc dĩ lên tiếng: "Lão sư, thầy đánh nó sao?"
"Đánh nó?"
Viên Lão cười: "Sao có thể chứ! Ta đang giáo thư dục nhân, không cần biết là người hay chó, đều ít khi sử dụng bạo lực về thể xác, ngươi nói xem, ta có đánh ngươi bao giờ chưa?"
"Vậy thì không có."
Lý Hạo trả lời, nhưng có chút kỳ lạ, không đánh... vậy Hắc Báo sợ cái gì?
"Gâu gâu gâu!"
Hắc Báo lập tức sủa lên liên hồi, Viên Thạc cười cười ha ha nói: "Con chó này tố cáo ta à? Ta không đánh nó, thật đấy, ta chỉ sử dụng đao năng để kích thích nó một lúc, lại dùng Thần Bí Năng để kích thích thêm vài lần... Nói không phải khen chứ tố chất cơ thể con chó này tốt thật!"
Lúc này Lý Hạo đã hiểu ra.
Dở khóc dở cười.
Cái này so với bị đánh thì còn thảm hơn!
Sự kích thích của đao năng cộng thêm Thần Bí Năng khuấy động, Lý Hạo đã quá rõ ràng, không có kiếm năng trung hoà, loại cảm giác này... thật là chua xót.
Nếu như có kiếm năng trung hoà, vậy vẫn còn dễ chịu hơn chút, đằng này không có... Hắn có thể tưởng tượng được Hắc Báo bi thảm như thế nào.
Đương nhiên, trong đau khổ mang theo sự hạnh phúc.
Lý Hạo vỗ vỗ đầu Hắc Báo: "Lão sư cho mày lợi lộc đấy, đừng có mà không biết quý trọng, mày phải biết, bảo vật này, ở ngoài nghìn vàng khó mua đó nha! Nếu mày là một con chó đã thành tinh, mày nên hiểu được sự quý báu trong đó, lần trước chết nhiều người như vậy, không phải đều là vì những thứ này hay sao?"
Hắc Báo hai mắt ngấn lệ rưng rưng, con chó vốn biết điều này.
Nhưng... nó không biết rằng, sự biến đổi này, đặc biệt dùng năng lượng luân phiên kích thích nó, nói muốn kiểm tra một chút xem cực hạn của nó tới đâu, mấy ngày này quả là sống không bằng chết!
Lý Hạo cũng không lo cho Hắc Báo nữa, cơ hội tốt như vậy a.
Người bình thường lão sư còn không thèm đếm xỉa đến mà.
Con chó này, sống trong phúc mà không biết hưởng.
Hắn cũng lười quan tâm đến sự van xin của Hắc Báo, một cước đá văng nó ra, bám chặt quá rồi, móng vuốt của nó ngược lại rất sắc bén, còn có chút đau thấu xương.
"Lão sư, em có việc."
"Không có việc ngươi cũng không muốn đến."
Viên Thạc quá hiểu Lý Hạo rồi, cũng chẳng muốn nói gì, bận rộn việc của mình, Lý Hạo chỉ đành nghe theo.
Viên Thạc lại không muốn nghe hắn nói trước, tự mình lên tiếng: "Cuối tháng 8, chúng ta phải đi di tích!"
"Lão sư cũng đi phải không?"
Lý Hạo hỏi một câu.
Viên Thạc suy nghĩ một hồi, không quá khẳng định đáp: "Ta không biết, cũng không thể quyết định được! Di tích là mối nguy, cũng là cơ hội, mà ta lại phát hiện khu di tích này, khả năng có liên quan đến Bát Đại Gia... Chưa xác định được!"
Lại có liên quan đến Bát Đại Gia!
Lý Hạo hơi nhíu mày: "Lão sư, Bát Đại Gia căn bản ở Ngân Thành, vậy Ngân Thành có phải có di tích của Bát Đại Gia không? Lão sư cũng là chuyên gia lĩnh vực này, chẳng lẽ mấy năm nay ở Ngân Thành mà không phát hiện ra di tích nào sao?"
"Ngân Thành..."