TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2045: Đạo mạch nhục thân (2)

Ngày hôm nay các nơi đều có những nghị luận như vậy.

Đối với Lý Hạo, mọi người cũng không tính là quá kiêng kỵ, nhưng cũng không hi vọng giờ phút này có bất kỳ xung đột lớn nào với hắn, lại thêm Chiến Thiên Thành, Võ Lâm Minh cũng đã bày tỏ thái độ, những cổ thành khác lúc này đã lựa chọn liên lạc với Lý Hạo.

Về phần Thiên Tinh có thể phải đối mặt với khốn cảnh bị bốn nước vây công, tất cả mọi người cũng không quá để ý.

Trong mắt bọn họ, quốc lực không quan trọng, quan trọng là thực lực cá thể.

Thực lực Lý Hạo đầy đủ, vậy liền có tư cách nhận được sự tôn trọng và hợp tác.

Về phần những người bên Lý Hạo có nhỏ yếu đi chăng nữa, cũng đều không quan trọng.

Cùng lúc với Lý Hạo đang bôn ba.

Bốn phương của Thiên Tinh.

Đại Ly phương bắc đã xuất binh.

Ngày hôm nay, vùng đất đại mạc phương đông, bụi đất tung bay, cát vàng ngàn dặm, tận cùng phương đông, vô số kỵ binh, thúc ngựa mà đi, mặt che khăn đen, quân đội vô bờ vô bến, đang xông đến đại lục phương đông.

Phía trước đội ngũ, một con chiến mã màu trắng, giống như thiên mã đang bay lượn, bốn vó không chạm đất, tốc độ dường như đột phá hư không, thống lĩnh vô số kỵ binh, đạp bằng sa mạc, chạy như bay về phía đại lục phương đông.

Bên cạnh bạch mã, là cả trăm con chiến mã cường đại màu vàng, cũng đều có kỵ sĩ ngồi cưỡi.

Khí tức của mỗi một người đều rất cường hãn.

Vô số cờ lớn tung bay phất phới.

Bên trên khắc chữ __ Hoang!

Đại Hoang chi quốc!

Thiên Tinh chính là vùng đất trung nguyên, Đại Ly phương bắc và Thiên Tinh cách nhau một dãy Thương Sơn, Thương Sơn có yêu, chim bay khó lọt.

Mà phương đông, cách Thiên Tinh vạn dặm cát vàng, người ở khó đến.

Từ khi Hoàng Thất Thiên Tinh nhất thống thiên hạ, quốc gia tứ phương đã không còn qua lại với nhau, chỉ có vài thương lái vượt qua ngàn sông vạn biển, để đạt được lợi ích lớn hơn nữa, mới dám liều chết tiến vào tứ phương quốc gia.

Sa mạc của Đại Hoang là tấm chắn tự nhiên của phương đông.

Nhưng hôm nay, vô số kỵ sĩ và kỵ binh đã đạp bằng tấm chắn này.

Đội ngũ cường giả bạch mã kim giáp phía trước cũng không phải là chủ của Đại Hoang.

Thời phút này, không trung còn có tám con tuấn mã vô cùng to lớn, bay lượn trong hư không, kéo theo một cỗ xe ngựa rất to giống như tòa cung điện vậy.

Xe ngựa kia thật sự giống như cung điện vậy.

Lúc này, trong mơ hồ còn có thể nhìn thấy một vài cung nữ, thị vệ đi lại trong cung điện.

Trong cung điện, từng đạo bóng người đứng lặng.

Nơi đây chính là chỗ ở của chủ Đại Hoang.

Trong cung điện, một vị lão nhân già nua, xuyên qua cung điện, nhìn xuống phía dưới, nhìn tướng quân mặc kim giáp cưỡi trên bạch mã đi ở phía trước đại quân, có chút cảm khái: “Vẫn là tuổi trẻ tốt, nghe nói, Lý Hạo Đô đốc của Thiên Tinh tuổi tác cũng không lớn. Quốc chủ Đại Ly của phương bắc cũng chưa đến tuổi tự lập. Đại Hoang ta, thế hệ tuổi trẻ cũng không phải kém, chỉ đáng tiếc…”

Lão nhân dường như có chút nuối tiếc: “Đáng tiếc, A Quân không phải là nam tử…”

Giờ phút này, phía dưới có văn sĩ đứng ra, cười xán lạn: “Đại vương không cần tiếc nuối, Quân điện hạ có uy của đại vương, trong quân cũng nhận được sự kính yêu của tướng sĩ các phương, bây giờ, thiên địa rung chuyển, trung nguyên rung chuyển, vương triều Thiên Tinh mục nát, Đại Hoang cũng được, Đại Ly cũng được, đều phải chăm lo đất nước… đây có cơ hội trời cho, từ xưa đến nay, trung nguyên suy sụp, chính là thời điểm để vương triều tứ phương ta quật khởi!”

“Trời ban Quân điện hạ cho Đại Hoang ta, có sự dũng mãnh mà vạn người cũng không thể địch lại, có khả năng hái sao lấy trăng, cũng có sức lực bắt rồng trói hổ, tuy là nữ tử, nhưng Đại Hoang ta chưa từng để ý đến những lễ nghi thế tục này?”

Gã nhìn quân chủ phía trước, cất cao giọng nói: “Theo hạ thần biết, Thần quốc phương tây kia, quốc chủ cũng là nữ tử, Thủy Vân chi quốc, bây giờ càng là thái hậu chấp chưởng… đã như vậy, Đại Hoang ta, cần gì phải để ý những thứ này?”

Phía trên, Đại Hoang chi chủ cảm khái một tiếng: “Cũng phải! Chỉ là…”

Cười cười, cũng không tiếp tục nói nữa.

Mà nhìn thoáng qua vị thần tử đang nói chuyện kia, lộ ra một chút ý cười: “Thôi vậy, bản vương tuy già, nhưng vẫn có thể vì Đại Hoang ra chút sức lực, giúp đỡ A Quân một đoạn đường, chỉ là Lý Hạo còn có Đại Ly vương những người kia nữa, cũng không phải dễ dàng đối phó được.”

“Hạ thần biết, loạn thế xuất anh hùng, bất quá, Đại Hoang tam quốc ta, cơ hội cũng không tệ! Thiên Tinh phương đông, vốn là do Định Quốc công kia quản lý, nhưng từ khi Từ gia hai đời gia chủ liên tục bị Lý Hạo giết chết, bây giờ phương đông đã loạn, lại có hành tỉnh làm phản, vây công Từ gia… lòng người bàng hoàng, phương đông lại cực kỳ giàu có, nếu có thể lấy được đại lục phương đông, cách Thiên Tinh một vùng biển, cũng không cần vội vã tiến công trung bộ Thiên Tinh, Đại Hoang ta nên mua chuộc lòng người trước để đứng vững gót chân… cũng không phải không có cơ hội!”

Đại Hoang chi chủ lần nữa gật đầu.

Tiếp theo, lại nhìn một người ở góc đại điện, thân mặc áo bào đen, có chút thần bí, gã lộ ra nụ cười: “ Sứ giả có đánh giá gì đối với Lý Hạo?”