Đại Ly Vương bình tĩnh nói: “Ngươi trở về suy nghĩ kĩ đi, tín ngưỡng là thứ tốt! Nhưng khi người mà các ngươi tín ngưỡng, đã sớm không còn nổi danh từ hàng ngàn hàng vạn năm trước, vậy tại sao lại phải tín ngưỡng? Kẻ đó có thể mang đến cái gì? Thay đổi cái gì? Để chúng ta có cái gì? Sơ Võ bại một lần rồi lại một lần, vì sao vẫn cứ thích những thứ không thiết thực này chứ? Coi như Đại Ly thực sự thắng được thiên hạ, chẳng lẽ không phải là công lao của chính người Đại Ly hay sao? Chẳng lẽ… cũng phải quy công cho thần Sơ Võ hay sao?”
Chủ tế thần điện, sắc mặt triệt để thay đổi.
Mà Đại Ly Vương, chỉ im lặng nhìn y, cũng không nói thêm gì.
Chủ tế thần điện thế hệ này rất mạnh, trong lòng của gã vẫn biết, thậm chí có được một chút sự gia trì của thần Sơ Võ … cụ thể có phải hay không, gã cũng không thèm hỏi, nhưng gã cũng có thể cảm giác được một chút đặc thù.
Nhưng… gã cũng không quan tâm.
Điều gã quan tâm là Đại Ly, là thiên hạ của gã, không cho phép xuất hiện tiếng nói thứ hai.
Chủ tế hít sâu, chậm rãi nói: “Đại vương, ta trở về trước, ta sẽ suy nghĩ lại!”
“Đi đi!”
Đưa mắt nhìn chủ tế rời đi, Đại Ly Vương lại nhìn về nơi xa, bên kia, đại thế thiên địa quay cuồng, đó là chỗ khu vực của bọn người Lý Hạo.
Lý Hạo, không yếu.
Đương nhiên, gã không e sợ.
Lý Hạo muốn lợi dụng gã, gã cũng như vậy, rốt cục phải xem ai cao minh hơn ai.
…
Phương hướng Ngân thành.
Đám người vô cùng hưng phấn, trận đầu chiến thắng, tuy là có Chiến Thiên quân gia nhập, mới giành được thắng lợi, vả lại tổn thất cũng không nhỏ, nhưng đã tốt hơn trong tưởng tượng của bọn hắn rất nhiều.
Nhưng giờ phút này, Cửu Sư Trưởng vẫn mở miệng nói: “Chỉ là lần đầu va chạm, chiến tranh quy mô nhỏ mà thôi, so với trăm vạn đại quân đối diện, hôm nay chỉ là xuất động mấy vạn quân đội, mà chúng ta, đã đưa ra quân Liệp Ma, quân Chiến Thiên, mới giành được một chút thắng lợi nhỏ, cũng hi vọng các vị đừng quá mức đắc ý!”
Có thể vui mừng, nhưng không được lạc lối, vậy tuyệt đối không được.
Chênh lệch của song phương vẫn còn rất lớn.
Quân Liệp Ma mạnh nhất cũng chỉ có thể đánh với quân đoàn vạn người của đối phương bất phân thắng bại, còn những quân đội lớn khác, rõ ràng còn kém rất nhiều.
Hoàng Vũ cũng căng thẳng: “Không sai! Nhìn chung quân ta, quân Liệp Ma còn tốt, quân đoàn Cửu Ti, cũng không trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, võ lực cá nhân thì không yếu, nhưng một khi thành quân, ngược lại có chút hỗn loạn, trước đó vạn người trên chiến trường, đã xuất hiện một chút sai lầm… dẫn đến tổn thất không nhẹ.”
Lý Hạo cũng gật đầu: “Đúng vậy! Đương nhiên, vui vẻ cũng phải có, dù sao cũng đã thắng được một trận nhỏ…”
Nói đến đây, lại nói: “Chỉ là… phản ứng của Đại Ly Vương vượt quá dự liệu của ta, vốn cũng không có xuất toàn quân, ta đã biết hắn sẽ làm như vậy, cũng đã chuẩn bị kĩ càng, vốn muốn cho hắn một vố đau… kết quả… hắn thế mà nhận thua.”
Lý Hạo nhíu mày.
Thật ra lúc ấy nếu như quân Đại Ly xuất kích, hắn cũng có chuẩn bị, phân thân thần linh, hắn đã chuẩn bị sẵn cho tự bạo, phối hợp đại trận Địa Phúc của Hồng Nhất Đường, tuyệt đối đủ cho đối phương một bài học nhớ đời.
Nhưng đối phương lại nhận thua.
Thật khiến Lý Hạo cực kỳ bất ngờ.
Đại Ly Vương trong tưởng tượng của hắn là bá đạo vô song, là người không thể nhận thua, Đại Ly còn man rợ hơn Ngân Nguyệt, sao có thể dễ dàng nhận thua như vậy được?
Nhưng sự thực … chính là như vậy.
Thậm chí bản thân của Đại Ly Vương cũng không hề xuất thủ, Lý Hạo cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc đại chiến giữa cường giả hai bên.
Thật là kỳ lạ!
Phản ứng của Đại Ly Vương đã làm rối loạn sự bố trí của hắn.
Lý Hạo đang nói, ngoài cửa, Càn Vô Lượng tiến vào, một vị lão nhân theo sau, chính là vị Thuận Phong Nhĩ kia, giờ phút này, Thuận Phong Nhĩ gấp gáp nói: “Đô đốc, phía Đại Ly, bỗng nhiên dâng lên phòng ngự đặc thù, ngăn cách hết thảy… hiện tại, không cách nào nghe được, không cách nào xem xét, chỉ biết bên trong Đại Ly, có lẽ đã có cường giả rời khỏi…”
Lý Hạo khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ trong tay xuất hiện một chiếc gương, cũng không nhiều lời, một cỗ năng lượng tràn vào trong đó, rất nhanh, tấm gương ba động, tràn lan thiên địa.
Gợn sóng chậm rãi chấn động!
Nhưng có chút hỗn loạn, nhưng vẫn có chút cảm giác, Lý Hạo tập trung nhìn vào, lập tức nhíu mày, hắn nói:“Cường giả rời đi… hình như đúng là thiếu mất một người…”
Nói xong, lần nữa đưa năng lượng vào đó, gợn sóng của tấm gương càng thêm kịch liệt.
Dần dần, khuếch tán tứ phương.
Chỉ là tại vùng đất Ngân Nguyệt, tấm gương này dường như bị một chút hạn chế, một vài khu vực của cổ thành, cứ như thiên địa bị cách ly, không tài nào dò xét.
Rất nhanh, một bóng đen lóe lên rồi lập tức biến mất, biến mất rất nhanh, muốn bắt kịp đối phương, cũng không bắt được.
Lý Hạo nhíu mày, nửa ngày mới nói: “Bên cạnh Đại Ly Vương đã thiếu mất một cổ cường giả, người này giống như đã rời khỏi…”
Cường giả dưới trướng đối phương, thủ đoạn cũng không ít.
Lý Hạo cũng luôn giám sát nhất cử nhất động của đối phương.
Nhưng một cổ cường giả đi mất, dường như cũng không đáng gì.
Chẳng lẽ muốn đi xin viện quân hay sao?
Nhưng chỉ là một lần thất bại nho nhỏ, Đại Ly Vương triều cũng không tính là thất bại, chiến tổn 5000 so với 3000, quân Chiến Thiên cũng bị giết mấy ngàn người, dưới tình huống như vậy, Đại Ly Vương sẽ lựa chọn cầu viện cổ thành hay sao?
Như vậy há chẳng phải lộ ra gã quá vô năng?
Từng suy nghĩ lóe lên, bên cạnh, Triệu Thự trưởng đột nhiên nói: “Chẳng lẽ Đại Ly Vương muốn tập kích chúng ta, tiến hành sách lược chém đầu đấy chứ? Hắn hẳn cũng không hi vọng tổn thất quá lớn, dù sao binh lực của Đại Ly cũng có hạn…”
Nói đến đây, lão lại nói: “Vả lại, đối phương cũng đã hợp tác với những tên phản bội kia, có cường giả để dùng, không dùng thì phí…”
Lão cảm thấy rất có khả năng này.
Đám người cũng nghiền ngẫm ý tứ của mấy lời này, sách lược chém đầu sao.
Đối phương có thể làm được không?
Nếu như thêm vào sự tương trợ của lượng lớn cường giả cổ thành, có lẽ vẫn có thể.
Đương nhiên, đó là đối phương quá khinh thường bọn người Lý Hạo, nếu thực là như thế… tất nhiên sẽ làm không được.