TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1994: Bài binh bố trận (3)

Lý Hạo như có điều suy nghĩ, ở bên cạnh, Vương Thự Trưởng mở miệng: “Tinh Môn hẳn là ở gần đây… chỉ là bây giờ Tinh Môn phong bế, khí tức tiêu tán, chúng ta không nhìn thấy được Tinh Môn nữa, cũng cảm giác không được Tinh Môn.”

Nói xong lại bổ sung: “Tinh Môn năm đó là do cường giả chú binh mạnh nhất của thời đại Tân Võ, Đế Tôn chú thần đã chế tạo ra!”

Trước kia, bọn hắn không dám tùy tiện gọi tên của Đế Tôn.

Giờ đây, cũng không còn lo sợ nữa, họ nghĩ nếu như thật sự có thể cảm giác được, có thể đến đây, ngược lại là chuyện tốt.

Đương nhiên, trước đó cũng có ý tôn kính.

Bây giờ… cũng không sao cả, đến thì càng tốt.

Chú thần Đế Tôn…

Cái danh xưng này, Lý Hạo ngược lại đã từng nghe qua, rất nhiều binh khí cường đại, nghe nói đều là đối phương chế tạo, bao gồm cả Tinh Không Kiếm, nghe nói là do Nhân Vương và chú thần Đế Tôn cùng nhau chế tạo.

Vương Thự Trưởng lại nói: “Tinh Môn là lối vào của thế giới này, thế giới này vốn dĩ là hoàn thiện viên mãn, sẽ không xuất hiện lỗ hỏng, nhưng vì để xuyên qua hai giới, cho nên chế tạo ra Tinh Môn.”

Nói xong, lại nói: “Chính là khu vực của vầng trăng trên trời kia… đương nhiên, bầu trời của thế giới Ngân Nguyệt có cực hạn, không cách nào bay ra ngoài, thực ra cũng không thể nào trực tiếp thông đến Tinh Môn, đó chỉ là cánh cửa lơ lửng ở đáy của thế giới mà thôi.”

“Vì sao không thể bay ra ngoài?”

Lý Hạo cũng có chút nghi hoặc, hắn cũng từng thử qua, nhưng bay đến một mức độ nhất định, liền không cách nào bay nữa, giống như gặp phải một rào cản.

Vương Thự Trưởng giải thích: “Hàng rào của tiểu thế giới tương đương với một cái khe hở… Tinh Môn nằm trong khe hẹp đó, chúng ta lại ở trong khe hở đó, vũ trụ ở ngoài khe hở… cho nên, bay đến độ cao nhất định, sẽ gặp phải hàng rào thế giới, cái này không cách nào đánh vỡ được! Đương nhiên, nếu như ngươi có lực lượng của Đế Tôn, vẫn có hi vọng đánh vỡ được.”

Ngươi cứ coi như ta không nói.

Hàng rào thế giới sao!

Giờ khắc này, Lý Hạo coi như đã hiểu rõ.

Tinh Môn ở trong hàng rào thế giới, xuyên qua Ngân Nguyệt, kết nối với vũ trụ tinh không, khó trách hắn nhìn thấy Tinh Môn, giống như đứng lặng trong hư không vô tận vậy.

Hắn lần nữa ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không nói thêm gì nữa.

Giờ phút này, những người khác lộ ra dáng tươi cười, khẽ gật đầu: “Vậy trước tiên không ôn chuyện nữa, mở hội nghị quân sự, đối phó với Đại Ly xâm lấn.”

Nói xong, quay đầu nhìn về phía hậu phương, nơi đó, lượng lớn quân đội đang vội về đây.

Rất nhiều rất nhiều!

Đất hoang bên ngoài Ngân thành, đã sắp không đủ chỗ để bọn hắn đứng.

Giờ phút này, tiếng thở dốc truyền vang mà tới.

Âm thanh Lý Hạo truyền vang: “Đóng quân ngay tại chỗ! Không có lệnh của ta, đóng quân tại chỗ, không được vọng động!”

“Vâng!”

Nơi xa, Chiến Thiên quân và quân Liệp Ma đều cao giọng đáp lại, duy chỉ có những quân đội kia có chút uể oải, sau đó nghiêng ngã loạng choạng, có chút rối bời.

Vừa nhìn thấy tình huống này, Triệu Thự trưởng khó chịu nhăn mặt.

Cái đám… đám ô hợp!

Đây đúng là đám ô hợp, trông thì hùng hổ, tổng cộng là 200 vạn đại quân, nhưng phần lớn đều là người bình thường, còn loạn như vậy, một khi khai chiến, chỉ sợ những người này… làm bia đỡ đạn cũng còn chê bọn chúng cản đường.

Lý Hạo đưa những người này đến đây, gần như không có tác dụng gì, chỗ tốt duy nhất là… sẽ không để cho bọn chúng chay tán loạn trên khắp phương bắc, dẫn đến toàn bộ phương bắc trở nên lộn xộn.

Mấu chốt là mấy triệu đại quân, ăn uống ngủ nghỉ… kỳ thực cũng là gánh nặng không nhỏ.

Đưa đến đây, cũng không thể không cho ăn uống chứ?

Chết đói, thì người ta chuyện gì cũng có thể dám làm.

Lý Hạo cũng không nhiều lời nữa, truyền lệnh xuống, cường giả các bộ đến Tuần Kiểm Ti dự họp.

Đúng vậy, Tuần Kiểm Ti.

Lý Hạo quen thuộc nhất chính là nơi đó, cũng là nơi hắn đã công tác hơn một năm.

Trước cửa Tuần Kiểm Ti.

Tên mập Mộc Sâm kia vẫn còn đứng ở đó.

Nhìn thấy đám người Lý Hạo, liền lộ ra nụ cười xán lạn.

Ngay cả ca ca y là Mộc Lâm, cách thật xa nhìn thấy đệ đệ cũng có chút chán ghét, cười tươi như vậy, không biết còn tưởng rằng có chuyện vui gì nữa chứ, không thấy bên Thương Sơn, Đại Ly sắp đánh vào rồi sao?

Không chỉ Mộc Sâm, giờ phút này, một số siêu năng cũng ở đó, sau khi bọn người Lý Hạo rời đi, tổng bộ Tuần Dạ Nhân Ngân Nguyệt có phái đến một vài siêu năng, trước đó tọa trấn nơi đây, Lý Hạo còn quen biết mấy vị, bao gồm cả Hoàng lão vị tạm thời thay thế Bộ Trưởng của Ngân thành.

Lúc trước, đối phương chỉ có thực lực của Nhật Diệu, cũng khiến cho người ta vô cùng ngưỡng mộ.

Bây giờ, Hoàng Vân mặc dù đã bước vào Tam Dương, thậm chí đã mở ra một số khiếu huyệt, nhưng ở trong mắt mọi người, đã không còn đáng để nhắc tới.

“Đô đốc!”

Mộc Sâm vẫn tươi cười xán lạn như cũ: “Hoan nghênh trở về!”

Lý Hạo cũng tươi cười.

“Mộc Ti trưởng, đã lâu không gặp!”

Sau khi rời khỏi Ngân thành, Lý Hạo mặc dù có trở về một lần, nhưng rất nhanh đã rời khỏi, cũng không có giao lưu gì với bọn họ, giờ đây nhìn thấy những người này, ngược lại có chút thân thiết.

Mộc Sâm vội vàng nói: “Đô đốc, mời!”

Lý Hạo cũng không nói thêm gì nữa, theo Mộc Sâm đi về cao ốc Tuần Kiểm Ti.

Giờ phút này, một vài tuần kiểm của Ngân thành đều ở xung quanh nhìn, có không ít người quen của Lý Hạo, trong lòng đều kinh thán không thôi, Lý Hạo trong mắt bọn họ, vẫn là tiểu nam hài hay xấu hổ kia.

Bản tính trung thực, chịu khó làm việc.

Nào biết được, chỉ nửa năm ngắn ngủi, bay thẳng lên trời cao, quả thực không tưởng tượng nổi.

Lúc trước Lý Hạo rời khỏi Ngân thành, ai ngờ được hắn sẽ trở về trong tư thế như vậy.