TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1953: Đốm lửa nhỏ (1)

Ngày 11 tháng 1, Lý Hạo công khai công pháp.

“Phá Khiếu Quyết” , phân 5 cảnh giới: Trảm Thập cảnh, Phá Bách, Đấu Thiên, Sơn Hải, Nhật Nguyệt.

Mà trên thực tế, 36 mạch đối với Lý Hạo mà nói, là mạch không thuộc tính, 36 mạch chỉ là cơ sở mà thôi, nhưng cho dù là cơ sở, cũng đủ để rất nhiều người cố gắng theo đuổi cả đời.

Ngày đó, vô số người trong thiên hạ đã bắt đầu tu luyện.

Có người thiên phú không tồi, trong ngày đã có thể khai khiếu, bước vào con đường tu luyện, khiến lòng người rung động.

Có người vốn dĩ là võ sư, một ngày khai 36 khiếu, càng khiến người ta cực kỳ chấn động.

Vả lại, giờ khắc này Trảm Thập cảnh cũng được, Phá Bách cũng được, thực ra đều cường đại hơn võ sư cùng cảnh giới lúc trước, đương nhiên càng cường đại hơn siêu năng lúc đó.

Công pháp mạnh mẽ, tu luyện theo kiểu kẻ ngốc.

Nhân khẩu mấy chục tỷ, dù cho không phải mọi người đều hiểu, mọi người đều biết tin tức, nhưng người thu được tin tức trong ngày hôm nay, cũng có mấy tỷ người, già thì có lão nhân trên 80 tuổi, nhỏ thì có đứa bé vừa hiểu chuyện, cũng đều bắt đầu thử tu luyện.

Bởi vì có câu nói, Lý Hạo nói rất đúng.

Thời điểm đại loạn, chỉ có thể dựa vào bản thân mình, mới có thể bảo vệ người nhà.

Cái gì bảo vệ tổ quốc, bây giờ rất nhiều người cũng chưa có cách nghĩ này, có thể bảo vệ gia đình mình, đó là đạo lý mà người người đều hiểu, cho dù thời đại có đen tối đến đâu chăng nữa, người nhà cũng là thứ mà rất nhiều người không thể vất bỏ.

Không vì bản thân, chỉ vì người nhà, cũng sẽ nỗ lực tu luyện.

Mà muốn tu luyện cường đại, còn có một việc… phải đọc sách, phải biết chữ, nếu không, cái gì cũng nghe không hiểu, nhìn cũng không hiểu, cho dù bí tịch có đơn giản đến đâu, đầu óc không có mà dùng, ngươi cũng không thể nào tu luyện được.

Thế là chỉ trong một ngày này, tại các nơi trong vương triều, mấy ngàn tòa học phủ khai giảng, không phải là học viện võ đạo, mà là lớp xóa mù chữ.

Những lớp như vậy, muốn mở là chuyện rất đơn giản.

Lão sư chỉ cần biết chữ là được, một lớp ít thì trăm người, nhiều thì mấy trăm người, giờ khắc này, sự khát vọng đối với tri thức của nhân dân khó có thể tưởng tượng được.

Bọn họ hi vọng mình có thể biết chữ, có thể biết được vị trí của khiếu huyệt, thậm chí rất nhiều người ngay cả 1, 2, 3 chữ cơ bản này cũng không biết.

Không phải là không có mà là rất nhiều.

Cho dù Lý Hạo đã đánh số cho tất cả khiếu huyệt, nhưng vẫn có rất nhiều người không hiểu, nhìn thì thật khó tưởng tượng, nhưng sự thực chính là như thế, những người này ngay cả con số cũng không biết, vậy thì phải tu luyện như thế nào?

Ngày đầu tiên, nếu như xuất hiện những người tu luyện sai, vậy cũng không tốt, những người này thậm chí không có tư cách tẩu hỏa nhập ma, bởi vì tu luyện lung tung… ngươi căn bản không hấp thu được năng lượng, cũng không cho ngươi cơ hội để tẩu hỏa nhập ma.

Chỉ là, uổng phí công sức, một chút hiệu quả cũng không có mà thôi.

Cũng như vậy, cũng trong ngày này.

Phủ Đô đốc Thiên Tinh của Lý Hạo.

Cái tên này, đã hoàn toàn vang vọng đại lục Thiên Tinh.

Ngày xưa mọi người có lẽ từng nghe nói, song không quan tâm, nhưng một ngày này, vô số người đều đang thảo luận, đều rất vui vẻ.

Lý Hạo, Lý Đô đốc!

Một nam tử kỳ lạ muốn truyền bá võ thuật khắp thiên hạ.

Một tên nam nhân kỳ lạ đã mở ra lớp xóa mù chữ, tài trợ lương thực cho mọi người, nghe nói, phụ cấp lương thực thậm chí có trợ giúp đối với tu luyện, mà yêu cầu của Lý Hạo rất đơn giản, tất cả mọi người đều phải biết chữ.

Ai muốn mọi người sống tốt, trong lòng dân chúng hiểu rất rõ.

Lý Hạo mưu đồ gì chứ?

Vừa ra tiền lại vừa ra sức, thậm chí bắt được vô số siêu năng, đều bắt đi xây dựng học viện, không phải là vì để mọi người sống tốt hơn sao?

Trung bộ, đã bắt đầu những thứ này.

Nhưng đại lục tứ phương, lại không có!

Một ngày nọ.

Ngân Nguyệt.

Dân chúng ầm ĩ vang trời.

“Nghênh đón Đô đốc trở về Ngân Nguyệt!”

“Hạ bệ Triệu Thự Quang!”

“Lý Đô đốc cũng là người Ngân Nguyệt, vì sao không chấp chưởng Ngân Nguyệt? Cho đến hôm nay, Ngân Nguyệt còn treo Kim Long kỳ của Hoàng Thất Thiên Tinh, mà không phải là Mãnh Hổ Kỳ của phủ Đô đốc!”

“Lý Đô đốc là người Ngân Nguyệt, vì sao không ưu tiên mở lớp xóa mù chữ cho Ngân Nguyệt chứ? Trợ cấp gạo thóc vĩ đại? Đây điều là việc tốt mà Triệu Thự Quang nên làm!”

“Người Ngân Nguyệt, từ xưa đến nay không sợ chết! Vì con cháu đời sau, vì thiên hạ thái bình, vì đối kháng Đại Ly phương bắc…. các vị hương thân phụ lão, chúng ta người của thời đại này đã quá khổ rồi, chẳng lẽ còn muốn thế hệ sau cũng như vậy hay sao?”

“Đả đảo Triệu Thự Quang!”

“Chúng ta muốn tu luyện, chúng ta muốn xóa mù chữ, chúng ta muốn biết chữ, chúng ta muốn bảo vệ quốc gia!”

“…”