TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1847: Xử lý hậu cần (2)

Trong chớp mắt, giết đối phương liên tiếp bại lui, một tiếng bịch vang dội, Thất công chúa bị một búa của Lưu Long bổ xuống đất, không ngừng ho ra máu.

Ngay lúc này, Lưu Long đánh tới một búa, bành một tiếng, một búa đánh bay đối phương vào trong đoàn người.

Thất công chúa ho ra máu: “Ngươi muốn giết ta, vậy tốc độ một chút, ngươi dám nhục nhã ta?”

Nơi xa.

Lý Hạo đều có chút ngoài ý muốn, Lưu Long từ trước đến nay không tranh giành, vì sao hôm nay lại xuống tay với Thất công chúa?

Còn là cướp địch nhân của Ngọc La Sát.

Đang suy nghĩ, trong lòng hắn khẽ động.

Cách đó không xa, Lưu Long hét nhẹ một tiếng: “Giết nàng!”

Trong Liệp Ma quân, một chiến sĩ áo giáp đi ra, cũng không nói nhiều, một con thủy long hiện lên, hóa thành lợi kiếm, lập tức xuyên thấu trái tim của Thất công chúa. Thất công chúa không ngừng ho ra máu, nhìn về phía chiến sĩ áo giáp này... Tại sao?

Áo giáp thu lại.

Lộ ra khuôn mặt của Vân Dao, nàng nhìn Thất công chúa, Thất công chúa cũng nhìn nàng, hồi lâu, bỗng nhiên lộ ra một chút tươi cười: “Là ngươi... Khó trách....”

Ánh mắt Vân Dao bình tĩnh: “Là ta! Năm đó cha ta còn sống, quan hệ giữa ta với ngươi rất tốt, nhưng ta không nghĩ tới ngươi lại bán đứng Vân gia ta, hơn nữa còn giết mấy trăm thầy trò của học viện ta, Giang Dung, ta đã trở lại!”

“Khụ khụ khụ... Nực cười!”

Thất công chúa cười một tiếng, nhìn về phía Lý Hạo ở nơi xa, lại cười một tiếng: “Thật buồn cười...”

Dứt lời, bịch một tiếng, hoàn toàn ngã xuống đất.

Lưu Long phun ra máu, nhìn thoáng qua Vân Dao, rầu rĩ nói: “Giết nàng trước, lại giết từng người một, thù của tiểu đội Liệp Ma, ta giúp từng người các ngươi báo!”

Tiểu đội Liệp Ma, Vân Dao, Liễu Diễm, Ngô Siêu, Trần Kiên, cộng thêm Lý Hạo gia nhập sau này, còn có thêm bản thân y nữa, chỉ có sáu người.

Cừu gia của Liễu Diễm là Hồng Nguyệt, cừu gia của Ngô Siêu là Phi Thiên, cừu gia của Vân Dao, là thế lực che trời của Thiên Tinh thành này.

Mà Cửu Long các do Thất công chúa chấp chưởng, đã từng xuống tay với học viện Thiên Tinh, thầy trò bị giết rất nhiều, bị bắt giữ một ít, còn có một ít là bị ép buộc bất đắc dĩ, không thể không cống hiến cho Cửu Long các.

Là người phát ngôn của Hoàng thất ở bên ngoài, lúc trước bởi vì cùng là nữ nhân, Hoàng thất lại biểu hiện ra tư thái ủng hộ Vân Hạo Nhiên, Vân Dao ngược lại giao hảo với Thất công chúa, kết quả, không bao lâu Vân gia liền bị diệt.

Trong đó, Thất công chúa xuất lực không ít.

Vân Dao gật gật đầu, cũng không nói thêm gì.

Người của tiểu đội Liệp Ma không cần phải cảm kích Lưu Long, tất cả đều ở trong lòng, bắt đầu từ Ngân Thành, Lưu Long đã luôn luôn bảo vệ họ, giúp họ, cho đến hôm nay cũng vậy.

Có một số việc, có lẽ Lý Hạo đã quên, hoặc là cảm xúc không sâu sắc, nhưng Lưu Long vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

......

Nơi xa.

Lý Hạo hiểu rồi, giờ phút này, tâm tình hơi phức tạp.

Lưu Long vẫn luôn hy vọng, kỳ thật rất đơn giản, đó là che chở Ngân Thành, che chở cho tiểu đội Liệp Ma. Bảo vệ bọn họ chính là nguyện vọng của Lưu Long, mà Lý Hạo đưa Lưu Long từ Ngân Thành ra ngoài, tuy rằng cho mọi người rất nhiều tài nguyên, nhưng đã không còn loại hòa thuận, cái loại cười đùa như người nhà, tức giận mắng mỏ như lúc còn ở Ngân Thành nữa.

Cừu gia của Vân Dao, là Hoàng thất, là Cửu Ti, Lý Hạo biết.

Nhưng mà, Lý Hạo không nghĩ tới để Vân Dao tự tay báo thù, luôn cảm thấy, chính mình giết sạch những người này, chính là thành công rồi.

Ngược lại Lưu Long, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Từ Ngân Thành đi ra cho đến hôm nay, có mấy người ảnh hưởng rất lớn đến hắn, lão sư tính một người, Hồng Nhất Đường tính một người, mà Lưu Long, kỳ thật cũng tính.

Thời gian ở Ngân Thành, là Lưu Long tận lực trợ giúp hắn.

Lý Hạo nhẹ nhàng thở ra một hơi, bởi vì cần phải làm quá nhiều việc, chuyện của tiểu đội Liệp Ma, hắn đã đặt sang một bên, ngày đó đáp ứng Lưu Long, sớm muộn gì chúng ta cũng có thể trở về Ngân Thành.

Chỉ là trong thời gian ngắn, có lẽ không thể làm được.

Giết chóc vẫn đang diễn ra.

Ngay lúc này, một người phá không mà đến, là Nam Quyền.

Giờ phút này, trong tay Nam Quyền mang theo một người, cả người đầy máu, Nam Quyền nhìn về phía Lý Hạo, ít đi một chút cà lơ phất phơ ngày xưa, trầm thấp nói: “Hạ Dũng muốn cầu Lý đô đốc một cái nhân tình!”

Lý Hạo liếc mắt một cái, nhận ra thiếu niên cả người đẫm máu kia.

Cửu hoàng tử.

Năm nay 20 tuổi. 20 năm trước Nam Quyền tiến vào Hoàng thất, bắt đầu kèm cặp vị hoàng tử này, truyền thừa võ đạo, Cửu hoàng tử có được tu vi võ đạo như hôm nay, không thể không có công của Nam Quyền.

Đương nhiên, Nam Quyền có thể ở trong Hoàng thất đi đến võ đạo giải phong, sau này Cửu hoàng tử cũng đã bỏ ra rất nhiều.

Nam Quyền vừa đến, hắn biết, Nam Quyền muốn cái gì.

Tại thời điểm này, cũng có người trở lại.

Bắc Quyền đánh chết một vị Vương gia, đạp không trở về, thấy Nam Quyền xách theo một người, nhất thời quát khẽ: “Hạ Dũng, ngươi nói lung tung cái gì!”

Hoàng thất bị hủy diệt, Giang gia bị đồ sát.

Cửu hoàng tử thiên phú không kém, chiến lực rất mạnh, hậu quân nổi lên, thậm chí trong Hoàng thất có người kêu gọi, một khi thế hệ Thiên Tinh Vương này trở về, thì sẽ để cho Cửu hoàng tử kế vị.

Đây không phải là một nhân vật râu ria.

Nếu là Hoàng thất bàng chi, Nam Quyền cầu cái nhân tình, đối với mọi người, đó chỉ là chuyện nhỏ không ảnh hưởng đại cục. Võ sư Ngân Nguyệt, có ân tất báo, có thù tất báo.

Nhưng đây là nhân tuyển dự bị cho Thái tử Hoàng thất.

Để lại người này, tai họa quá nặng.

Nam Quyền...vượt quá giới hạn!

Sắc mặt Nam Quyền nặng nề, cúi đầu: “Đô đốc, ta rời khỏi quê hương Ngân Nguyệt, đến Hoàng thất, tìm kiếm cơ duyên đột phá. Ta không quan tâm Hoàng thất như thế nào, nhưng rất nhiều năm trước đây, ta đã sống nương tựa lẫn nhau với hắn... Lần này Hạ Dũng không cầu bất kỳ chiến công nào, chỉ cầu Đô đốc... Tha cho hắn một mạng!”

Cầu!

Y biết, không giết Cửu hoàng tử, có lẽ sẽ xảy ra phiền phức rất lớn.

Thế nhưng y không thể vượt qua được vách ngăn trong tim được.

Y nhìn về phía Lý Hạo, trong mắt có chút vẻ cầu khẩn.

Cửu hoàng tử bị y xách trong tay, không ngừng ho ra máu, giờ phút này, hình như thanh tỉnh rất nhiều, giãy dụa một chút, ho khan một tiếng: “Hạ lão sư, không cần như thế...”

“Ngươi câm miệng!”

Nam Quyền khẽ quát một tiếng, đánh ra một quyền, trực tiếp đánh gã ngất xỉu.

Y cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía Lý Hạo.