TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1792: Mời đại thần (5)

Hơi xúc động, một đời Thiên Tử một đời thần.

Tân Võ không còn, ngay cả Thiên cũng không dung đám người bọn hắn.

Lý Hạo cũng ngẩng đầu nhìn, lại không nhìn ra gì cả, nhưng hắn biết, phiến thiên địa này, có lẽ thật có chút ý thức của mình.

Cười cười, cũng không quá để ý: "Ý của Thiên, cũng chỉ là ý thức tán loạn, không để ý tới là được rồi."

Hắc Khải có chút bất ngờ, nhìn hắn: "Thiên có ý thức, đối với người thời đại các ngươi, thật ra là có chỗ tốt, sẽ thiên vị các ngươi một chút. . ."

Có thể nghe Lý Hạo ý tứ, dường như cũng không quá vui vẻ.

Lý Hạo nở nụ cười: "Ta không cần Thiên thiên vị ta, cũng không thích bị kẻ khác khống chế nhân sinh, sinh tử không do mệnh, phú quý không do trời! Đừng đến sau cùng, tất cả mọi người cảm thấy, thiên ý như thế, Lý Hạo ta mới có thể thành công. . . ta phải nỗ lực, dốc hết tâm huyết, chỉ một câu thiên ý như thế. . . chẳng phải hủy hết mọi nỗ lực của ta?"

Thiên ý gì chứ?

Lý Hạo cười cợt, cái thứ gì vậy.

Vì sống sót, vì đi đến hôm nay, mình bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, một câu thiên ý ở bên ta, vậy là phủ nhận sạch trơn mọi nỗ lực?

Nhảm nhí!

Hắc Khải như có điều suy nghĩ, thời khắc này, mới nhìn nhiều Lý Hạo vài lần, cười cười nói: "Cũng đúng, thiên ý chẳng có ý nghĩa gì cả, thiên ý của thời đại Tân Võ là Thiên Đế, kết quả Thiên Đế cũng bị giết. . . sau đó, thiên ý thành Tần Đế Tôn, thế nhưng cũng đấu không lại Nhân Vương. Cho nên điều mà ngươi nói, thật ra không sai, thiên ý chỉ có thể nhằm vào kẻ yếu, gặp phải cường giả, cũng khúm núm!"

Lý Hạo cười cười, có chút hứng thú: "Tân Võ cũng có thiên ý?"

"Đó là đương nhiên."

Vừa hành tẩu, Hắc Khải vừa nói: "Khi đó, thiên ý mạnh hơn bây giờ rất nhiều, đây chỉ là tiểu thế giới, vừa sinh ra thiên ý thôi, thời kì Tân Võ, thiên ý rất mạnh, khống chế thế giới. . . sau cùng, bị trực tiếp đánh chết! Sau này, các vị Nhân Vương thay thế thiên ý. . . nhưng không hứng thú làm cái gì thiên ý thôi."

Lý Hạo gật đầu: "Nhân Vương có quyết đoán! Từ xưa đến nay, Hoàng đế đều xưng Thiên Tử, nếu ta làm vua Ngân Nguyệt, ta sẽ để người ta gọi ta Đạo Chủ."

"Đạo Chủ?"

"Đúng, chủ nhân của đại đạo, tiền bối cảm thấy thế nào?"

". . ."

Hắc Khải không muốn nói chuyện.

Ngươi lông còn chưa mọc đủ, lá gan không nhỏ, khẩu khí cũng không nhỏ.

Thằng nhóc Lý Hạo này, có đôi khi rất thú vị.

Mà Lý Hạo, cũng cười ha hả, chống đỡ lĩnh vực, mang theo Hắc Khải bay về phía Thiên Tinh đô đốc phủ, khoảng cách rất gần, mặc dù có chút áp lực, nhưng may mắn thay, lĩnh vực không vỡ.

Hắn định hù dọa Hắc Khải, kết quả Hắc Khải thái độ thờ ơ, Lý Hạo cũng cảm thấy không thú vị.

Kẻ này. . . chơi không vui.

Cửu sư trưởng bề ngoài lạnh lùng, trong lòng cuồng nhiệt, vị này bên ngoài lạnh bên trong cũng lạnh, dáng vẻ muốn chết lại không chết được, nói thật, loại người này. . . Lý Hạo cảm thấy, rất khó để hòa hợp.

. . .

Trong di tích.

Hắc Khải tiến vào.

Ngay khi y tiến vào, những người khác không có gì, yêu thực cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Thế nhưng. . . Vương thự trưởng lại biến sắc.

Lão thầm kêu khổ, vội vàng tiến lên, cúi người hô: "Sư thúc!"

Hắc Khải cực kỳ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Sai vai vế, học sinh thiên hạ võ đại là một nhà, đều là người đồng lứa, ta đến từ Ma Võ, ngươi đến từ Kinh Võ, ta cũng chưa từng nhậm chức tại Kinh võ, gọi ta học trưởng là được!"

"Không dám!"

Vương thự trưởng cười rạng rỡ: "Sư thúc còn sống, thật khiến người ta vui vẻ. . ."

"Vui vẻ, cũng không thấy ngươi tới gặp ta."

Hắc Khải trực tiếp đâm thủng lời nói dối của lão, thản nhiên nói: "Lý Đạo Tông còn sống không?"

"Còn sống. . ."

"Ừm."

Hắc Khải khẽ gật đầu: "Còn sống thì tốt, còn sống thì tốt. . . đáng tiếc, còn sống cũng khó chịu."

Lý Đạo Tông.

Lý Hạo khẽ giật mình, nhìn về phía Vương thự trưởng, Vương thự trưởng truyền âm nói: "Chính là Cửu sư trưởng!"

Lý Hạo hiểu, chỉ có chút khó hiểu, Lý Đạo Tông. . . họ Lý, sẽ kiếm, sẽ không. . . là người Lý gia sao?

Đương nhiên, Tân Võ có rất nhiều người họ Lý, dùng kiếm cũng nhiều.

Hắc Khải lại nói: "Đây là Thiên Tinh trấn?"

Y nhìn chung quanh một lần, không nhìn những yêu thực kia, mà trong đám yêu thực, dường như có yêu thực nhận ra hắn, toàn thân lập tức run rẩy, Hắc Khải cũng không thèm để ý chúng, nhìn qua bên ngoài hỗn loạn bản nguyên, cứ như nhìn thấu hỗn loạn bản nguyên, cảm khái nói: "Ngân Nguyệt đệ nhất mỏ còn ở đây, cũng coi là vạn hạnh trong bất hạnh."

Vương thự trưởng vội vàng nói: "Vẫn còn, lần này đoạt mỏ, còn dựa vào sức mạnh to lớn của sư thúc."

"Sức mạnh to lớn? Ngươi chê cười ta sao?"

"Không có. . ."

Vương thự trưởng sắp khóc, ta sao dám chê cười ngươi?

Lý Hạo càng thêm khó hiểu, nhìn Vương thự trưởng, cần thiết hay không?

Sao lại sợ như thế?

Cho dù là bậc tiền bối, trước kia là Thánh Nhân, trước đó ngươi còn từng giết Thánh Nhân, bạch thụ kia năm đó không phải cũng là Thánh Nhân sao?

Mức độ khôi phục của vị này, có lẽ còn không bằng bạch thụ.

Vương thự trưởng lười quản Lý Hạo, cũng lười để ý, Lý Hạo hiểu cái gì!

Người trước mắt này. . . không giống.

Người có thể trấn áp vô số đời sau của Đế Tôn, Lý Hạo cũng không nghĩ xem xem, những đời sau Đế Tôn kia, kẻ nào không phải kiêu căng khó thuần, mà hiệu trưởng đã làm gì?

Chuyên môn trừng phạt bọn hắn!

Muốn đánh thì đánh, muốn phạt thì phạt, đây là việc mà người bình thường có thể làm?

Thực lực mạnh mẽ là được?

Thực lực mạnh mẽ, trực tiếp tìm Thiên Vương càng tốt hơn, vì sao tìm Thánh Nhân đến quản những học viên này?

Bởi vì. . . người ta cũng có gia thế mạnh mẽ!

Mạnh đến mức những đời sau Đế Tôn kia, cũng không dám lỗ mãng.

Đứa nào đứa này chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời!