Bắc Hải.
Lý Hạo bay qua Bắc Hải, giờ phút này, Bắc Hải đã đóng băng từ lâu.
Phương Bắc quá rét lạnh.
Trong Tứ Hải, chỉ có Bắc Hải hoàn toàn bị đóng băng, phóng tầm mắt ngang dọc ngàn dặm đều bị băng phong bao phủ, có thể thấy năm nay rốt cuộc lạnh như thế nào.
Không chỉ thế, ngay cả khi nhiệt độ hạ thấp tới như vậy, nhưng vẫn còn có người đi bộ trên băng.
Từ phương Bắc trốn về Trung Bộ.
Mặc dù Ngân Nguyệt đã bắt đầu tiếp nhận người tị nạn, nhưng...chỉ tựa như hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Tình trạng phương Bắc bất ổn.
Người tị nạn đâu chỉ có trăm vạn?
Ngay cả khi Ngân Nguyệt tiếp nhận trăm vạn, mấy trăm vạn...vẫn còn xa mới đủ.
Lý Hạo nhìn về phía Bắc Hải, thầm nghĩ, nếu có trăm vạn siêu năng, hô phong hoán vũ, thay đổi thời tiết, tuy rằng sẽ vi phạm quy tắc của tự nhiên, nhưng ít nhất vào mùa đông khắc nghiệt, sẽ không có nhiều người bị chết cóng như vậy...
Lúc này, Lý Hạo đã dung nhập thần văn Ngũ Hành vào hư không, vốn định xua tan đi một ít hàn ý, bất quá khi nhìn thấy rất nhiều người đi trên mặt băng, lại lựa chọn từ bỏ.
Một khi băng tan, sẽ xuất hiện một vấn đề lớn khác.
Dựa vào sức một người, khó có thể thay đổi tất cả những điều này, chính mình cũng không phải là Huyết Đế Tôn, một đao có thể tách rời thiên địa.
Ngay lúc này, Lý Hạo lại nhìn thấy một người quen trên mặt băng.
Có chút ngoài ý muốn, có chút lại cảm thấy đương nhiên.
Lục Xuyên.
Lần trước trở về, gặp phải vị siêu năng vận chuyển người tị nạn kia, là một Tinh Quang sư, chỉ là gần đây hình như thực lực có chút tiến bộ, mơ hồ cảm giác sắp bước vào Nguyệt Minh.
Bây giờ, người này đang đóng băng một ít tảng băng vỡ ở xung quanh.
Đạo tặc của Bắc Hải, mùa đông này cũng không dễ chịu.
Hơn nữa Ngân Nguyệt cường hãn, từ khi Bắc Hải Vương bị giết, không ít đạo tặc Bắc Hải chạy trốn, một bộ phận hiện giờ cũng lựa chọn co đầu rút cổ không ra. Lý Hạo vẫn muốn giết tên Bạch Sa đạo kia, chỉ là gần đây hình như tên đó đã biến mất ở Bắc Hải.
......
Lục Xuyên đang đóng băng mặt biển.
Bỗng nhiên trước mặt có thêm một người.
Nhìn kỹ, không phải là người gặp lần trước sao?
Vương triều hôm nay, thông tin vẫn không phát triển như trước. một cường giả như Lý Hạo, tầng lớp cao tầng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, cho dù bọn họ chưa từng thấy qua hắn.
Các cơ quan chính thức như Tuần Kiểm Ti, Tuần Dạ Nhân, cũng có ảnh của Lý Hạo.
Ngược lại là dân gian, có lẽ biết tên Lý Hạo, nhưng rất khó biết bộ dạng của hắn.
“Vị đại nhân này... Ngài lại tới ngắm cảnh hả?”
Lần gặp mặt thứ hai, Lục Xuyên ngược lại hơi thoải mái một chút, lần trước y lo là Lý Hạo sẽ làm cái gì, kết quả không có.
Lý Hạo cười cười, lắc đầu: “Không có, chỉ là đi ngang qua thôi. Gần đây ngươi như thế nào?”
“Ta?”
Lục Xuyên có chút nghi hoặc, vẫn cười cười nói: “Rất tốt, hiện tại tốt hơn trước. Trước đây Bắc Hải nhiều đạo tặc, gần đây đã ít hơn. Lúc trước các nơi đều rung chuyển, theo thời tiết rét lạnh, mọi thứ cũng dần bình ổn lại. Bên phía Thiên Tinh thành, phủ Đô đốc Thiên Tinh thành lập, muốn giết siêu năng làm loạn thiên hạ. Hiện tại siêu năng cũng đã khiêm tốn hơn rất nhiều... Phủ Đô đốc Thiên Tinh một ngày không ngã, chắc có thể yên tĩnh một thời gian.”
Ảnh hưởng vẫn có.
Mặc dù Lý Hạo còn chưa chính thức quét sạch siêu năng làm loạn thiên hạ, nhưng Tuần Dạ Nhân, Tuần Kiểm Ti ở khắp nơi đều tăng cường lực lượng tuần tra. Dù sao cũng đã thay đổi chủ tử, tuy rằng Tuần Kiểm Ti còn chưa đổi, nhưng gần đây Tuần Kiểm Ti cũng đã ban hành rất nhiều mệnh lệnh.
Dẫn đến các lực lượng quân đồn trú ở khắp nơi đều nhận được mệnh lệnh của Quân Pháp Ti, vào lúc này phải ước thúc quân đội, đừng gây thị phi.
Bên phía Quân Pháp Ti cũng không hy vọng quân đội gặp chuyện không may vào lúc này, khiến Lý Hạo mượn đề tài nói chuyện, để cho hắn có không gian để bới móc.
Vì vậy, đám người Lục Xuyên cảm thấy rất rõ ràng.
Vẫn có thay đổi!
Chỉ là ba tỉnh phương Bắc hỗn loạn đã lâu, đánh ra chân hỏa, ngược lại không có ai phản ứng Lý Hạo. Nếu không, cũng không đến mức còn có người tha hương đào vong trong thời tiết này.
“Nói như vậy, sự tồn tại của phủ Đô đốc Thiên Tinh vẫn có chút tác dụng?”
Lục Xuyên cười: “Đương nhiên, đại nhân có điều không biết, trước kia siêu năng không có ai hạn chế, mặc dù Tuần Dạ Nhân ở đây, nhưng không đủ sức lực, nào dám dễ dàng trêu chọc những siêu năng kia. Nhưng bây giờ, Tuần Dạ Nhân nhân cũng có sức mạnh, tuy rằng phủ Đô đốc Thiên Tinh còn chưa hoàn thành cải cách chính thức, nhưng nói chung tổ chức siêu năng đã không dám trêu chọc Tuần Dạ Nhân nữa, mà là sợ cho phủ Đô đốc Thiên Tinh cơ hội...”
Dứt lời, nhìn thoáng qua Lý Hạo, cũng không biết Lý Hạo tốt hay xấu, là người thuộc phủ Đô đốc Thiên Tinh, hay là thế lực khác.
Nhưng hình như đối phương là người Ngân Nguyệt, xác suất lớn là người phe phủ Đô đốc Thiên Tinh.
Lý Hạo gật đầu.
Nhìn thoáng qua người tị nạn bốn phía, mở miệng nói: “Không phải Ngân Nguyệt đã bắt đầu tiếp nhận người tị nạn ở ba tỉnh phương Bắc sao? Tại sao còn phải đi về phía nam?”
Lục Xuyên thở dài: “Đúng là Ngân Nguyệt tiếp nhận người tị nạn bên ngoài rồi, không ít người cũng đã chạy tới, nhưng chính Ngân Nguyệt cũng là vùng đất nghèo nàn, có thể nuôi sống bao nhiêu người? Hơn nữa, bên Lâm Giang phủ, đạo phỉ hoành hành, lộn xộn... Còn không an toàn bằng Bắc Hải.”
Lại là Lâm Giang phủ!
Lý Hạo khẽ nhíu mày, một cái Lâm Giang hành tỉnh nho nhỏ, rốt cuộc là ăn trúng cái tim hùng gan báo gì, lại cứ nhiều lần kiếm chuyện!
Một cái Phàn Xương, ngày đó cũng chỉ là Thuế Biến mà thôi.
Cho dù hôm nay đã bước vào Thần Thông, sau khi Ngân Nguyệt bại lộ thực lực, còn dám tạo phiền toái cho Ngân Nguyệt?
Về phần đối phương nói, đạo phỉ hoành hành trong Lâm Giang, Lý Hạo cảm thấy, chính là cố ý. Lâm Giang còn không giải quyết được một ít đạo phỉ?
Phải biết rằng, Lý Hạo đã coi Thiên Tinh là địa bàn của mình.
Giờ phút này, một lần nữa nghe nói Lâm Giang làm ác, cảm giác đã khác.
Phàn Xương này, nên giết!
Bất quá, chuyện ác của Lâm Giang lan tới bốn phương tám hướng, giết Phàn Xương cũng vô ích, ngược lại dễ dàng tạo ra hỗn loạn. Lý Hạo đã không còn là thiếu niên nông cạn như lúc trước, hoàn toàn chỉ biết giết đối phương.