TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1666: Lại lên chức (3)

Lý Hạo cũng cười ha hả nói: “Chủ yếu vẫn là được vị thủ vệ đế cung kia hỗ trợ, đối phương thực sự rất tốt, cắt một nửa phân thân bản nguyên.”

Vương Thự trưởng nở nụ cười: “Đừng nói với ta, ta cũng không làm chủ được, ngươi đi mà nói với Hòe tướng quân.”

Ý của Lý Hạo, lão chẳng lẽ không hiểu hay sao.

Hắn đã bắt đầu muốn nói tới chỗ tốt rồi.

Nhưng những việc này, thực sự là lão không làm chủ được.

Lý Hạo im lặng.

Nghĩ nghĩ lại nói: “Thự Trưởng, cho hỏi việc này, lão có biết đại học võ khoa Viên Bình hay không? Xử trưởng giáo vụ bên đó là cấp độ Đại Thánh đúng không, hiện tại khôi phục, hắn xem như là cấp độ Đại Thánh duy nhất của Ngân Nguyệt?”

“…”

Vương Thự trưởng hơi sững sốt.

Không chỉ lão, giờ khắc này, trong nháy mắt, một tôn Hoàng Kim khải giáp hiển hiện, âm thanh lạnh nhạt của cửu sư trưởng vang lên: “Ngươi nói, bên đó con người sống sao?”

“Ừm!”

Lý Hạo gật đầu: “Xử trưởng giáo vụ, mặc hắc khải, phía trước in hình đầu mèo.”

Trong lòng hắn thầm mắng, vị này thì ra luôn nghe lén, thiệt bó tay mà.

Quân nhân đó nha!

Làm như thế, cũng được hay sao?

“Cũng không rút lui sao?”

Cửu sư trưởng có chút giật mình, “Người bên đó không nhiều, cũng không có bình dân, sẽ rất dễ dàng rút lui… tại sao lại lưu lại?”

Vương Thự trưởng cũng trầm giọng nói: “Hắn vậy mà cũng không đi, cái này…”

Đúng vào lúc này, một âm thanh già nua vang lên bên tai mọi người: “Có lẽ là không kịp rời đi, tinh môn đóng lại quá gấp, có lẽ lúc đó đã gặp phải nguy cơ gì, nên hắn ở lại bọc hậu, chậm một bước, cho nên mới không kịp rời đi.”

Lý Hạo im lặng lắng nghe.

Xem ra, vị xử trưởng giáo vụ kia, địa vị cũng không thấp.

Cửu sư trưởng nhìn thoáng qua Lý Hạo, hồi lâu mới nói: “Trước đó ngươi nói, trấn Thiên Tinh xuất hiện bạo động sao?”

“Ừm.”

“3 nhiệm vụ mà ngươi đã nhận, đã có thể hoàn thành 1 cái, trấn Thiên Tinh bên kia coi như ngươi đã hoàn thành, ngươi có thể đến quân nhu xử để nhận ban thưởng.”

Lý Hạo còn nhớ rất kĩ, một vạn quân công.

Nhưng nói lời thật lòng, giờ đây 1 vạn quân công, hắn cảm thấy bản thân không còn xem trọng nữa.

Đổi 10 vạn Thần Năng Thạch sao?

Hay là đổi một danh hiệu sư trưởng?

Danh hiệu sư trưởng cũng không có tác dụng gì, ta đã có Hoàng Kim khải, lực phòng ngự à… cũng tạm được, nhưng chẳng đáng gì.

Những thứ khác, cũng không có tác dụng gì.

Trái lại là Quá Không kiếm quyết, hắn còn nhớ rất rõ, vừa đúng 1 vạn điểm công huân.

Trong lòng Lý Hạo thầm nghĩ.

Lý Hạo nghĩ nghĩ lại nói: “Còn có một việc, phó soái thủ hộ mỏ lớn vẫn còn sống, vẫn đang thủ vệ ở đó, không cho đám yêu thực hoa hồng gai kia đánh vào.”

“À!”

Cửu sư trưởng không để ý lắm tới chuyện này, Vương Thự trưởng thì cười nói: “Còn sống thì tốt, nhưng… đúng là đầu gỗ!”

Lý Hạo ngẩn ra, vì sao lại nói như vậy?

Người ta cho đến bây giờ còn ở lại bảo vệ mỏ lớn, đã ra sức bảo vệ mà.

Người tận trung với cương vị chức trách như vậy, hai vị này tại sao lại có cảm giác chướng mắt nhỉ?

Vương Thự trưởng giải thích: “Nếu trấn Thiên Tinh phát sinh bạo động, khẳng định đã xảy ra chuyện, hắn còn mù quáng bảo vệ cái gì nữa? Có tác dụng đếch gì? Trực tiếp cho nổ tung, đồng quy vu tận là xong, giày vò bao nhiêu năm nay, còn sống thì có tác dụng gì? Cái đầu gỗ đó, đương nhiên là không thể lĩnh ngộ tinh thần tân võ chân chính! Cho nắm giữ mỏ lớn, tất cả mỏ lớn khoáng mạch, đều có trang bị phát nổ, trong nháy mắt có thể trực tiếp nổ tung, phá hủy toàn bộ Thiên Tinh đảo! Chết thì cũng coi như xong, vậy mà vẫn còn sống…”

Lão cũng không muốn nói nhiều.

Mà Cửu sư trưởng cũng lạnh lùng nói: “Còn sống không có nghĩa là người tốt, vì sao không cho nổ mỏ lớn, cũng rất có vấn đề! Nếu như nổ tung, chúng ta ít nhất cũng có thể cảm giác được mỏ lớn đã nổ tung, cứu viện cũng tốt, cái khác cũng được, ít nhất cũng có cái để mà tính toán, kết quả mỏ lớn không nổ, chúng ta hoàn toàn không biết gì về tình huống của trấn Thiên Tinh, dẫn đến đã bỏ qua thời cơ cứu viện tốt nhất… nếu ngươi gặp hắn, thì nên cẩn thận!”

Là như thế sao?

Lý Hạo có chút hoàn hồn, trong mắt của hai vị này, việc đối phương không cho nổ mỏ lớn, ngược lại là biểu hiện của sự thất trách.

Thật ra, Lý Hạo nghĩ đến giờ người ta vẫn mù quáng bảo vệ, rất đáng để bội phục.

Giữ vững chức trách, cái này cũng có lỗi hay sao?

Kết quả… những người tân võ này, không nhìn nhận như vậy, đối phương cảm thấy, y nên cho nổ mỏ lớn.

Vương Thự trưởng lại an ủi nói: “Cũng đừng quá lo lắng, có lẽ xảy ra chút biến cố, nên chưa kịp làm mà thôi, hoặc do mỏ lớn, hoặc là trang bị phát nổ của mỏ lớn đã bị hư hại, đều có thể… nhưng nếu như thật sự bị hư hại, cũng là do hắn thất trách, bởi vì đó chính là hạch tâm của mỏ lớn mà hắn đang thủ hộ, chẳng lẽ thật sự là sợ người khác trộm năng nguyên khoáng hay sao?”