Tiểu thụ sợ hãi, Lý Hạo không biết.
Hắn nói như vậy là có ý chấn nhiếp, để tránh cho yêu thực này động tâm tư khác. Hiện giờ, lần phục hồi thứ hai có thể bộc phát bất cứ lúc nào, yêu thực này, không quen biết thì không nói; quen thuộc, dù sao cũng đã hợp tác, từng có trợ giúp, Lý Hạo vẫn nguyện ý cùng bọn họ trò chuyện nhiều hơn.
Đừng có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Không bao lâu, Lý Hạo đến Hoành Đoạn hạp cốc.
Bên ngoài hẻm núi vẫn có người trấn thủ.
Chỉ là hôm nay, nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều. Theo Lý Hạo chinh phạt tứ phương ở Thiên Tinh, Ngân Nguyệt an tĩnh hơn nhiều, siêu năng tầm thường căn bản không dám tới Ngân Nguyệt nữa.
Mùa đông lạnh giá.
Trong hẻm núi, tuyết trắng mênh mang.
Giờ phút này, những siêu năng lưu thủ kia đều có chút lười biếng, dù sao gần đây Ngân Nguyệt không có việc gì.
Khi nhìn thấy một người xuất hiện trong hư không, đám người sửng sốt, đầu tiên là căng thẳng, ngay sau đó là sự phấn khích và sùng bái: “Lý bộ trưởng!”
Lý Hạo cười gật đầu: “Chư vị vất vả rồi!”
“Không dám!”
Lập tức có cường giả Tuần Dạ Nhân chạy tới... Được rồi, cái gọi là cường giả, cũng chỉ là một Tam Dương. Lý Hạo nhớ, đối phương là một phó bộ trưởng của Tuần Dạ Nhân, Hà bộ trưởng, siêu năng thủy hệ.
“Lý bộ trưởng, ngài...muốn vào di tích hả?”
“Ừm!”
Lần này, Lý Hạo không lựa chọn che giấu, cười cười nói: “Không cần thông báo cho người khác, đợi lát nữa ta sẽ đi....”
“Ừm!”
Hà bộ trưởng vội vàng gật đầu, bây giờ Lý Hạo mới là cấp trên trực tiếp của bọn họ, không có ai có quyền uy cao hơn Lý Hạo.
Tổng bộ Tuần Dạ Nhân đều đã gia nhập phủ đô đốc Thiên Tinh.
Mọi người nhìn Lý Hạo tiến vào di tích, đều có chút thổn thức. Lý Hạo mới rời khỏi Bạch Nguyệt thành không bao lâu, kết quả sau khi đi ra ngoài, nhất phi trùng thiên, uy hiếp vương triều bốn phương tám hướng, chém vô số cường giả, Thần Thông ngã xuống như mưa, điểm này, cũng là điều mà tất cả mọi người không nghĩ tới.
......
Chiến Thiên thành.
Trong nháy mắt, Vương thự trưởng cảm nhận được cái gì, lập tức xuất hiện gần cổng thành.
Nơi xa, một bóng người hiện lên.
Lý Hạo ngẩng đầu nhìn thoáng qua cây hòe khổng lồ vô cùng, nó lớn hơn cây dừa rất nhiều, chính hắn thậm chí không nhìn thấy điểm cuối.
“Hòe tướng quân, ta vào thành trước, lát nữa rồi tới tìm ngươi!”
Dứt lời, Lý Hạo cất bước về phía trước.
Hòe tướng quân cũng không có phản ứng gì, không biết có phải là hoàn toàn chìm vào ngủ say hay không.
Lý Hạo sải bước mà vào, lập tức xuất hiện ở gần cửa thành, ba vị đoàn trưởng có chút ngoài ý muốn, thật nhanh!
Vương thự trưởng mặc giáp hoàng kim, thần quang lóe ra.
“Trở về?”
“Ừm!”
Lý Hạo cười cười: “Thự trưởng, đã lâu không gặp!”
Rất lâu sao?
Vương thự trưởng có chút nghi hoặc, không lâu, mới có một tháng thôi mà?
Gần như vậy.
Thời gian như vậy, cũng được gọi là lâu?
“Ngươi...”
Vương thự trưởng nhìn thoáng qua Lý Hạo, không nhìn ra cái gì. Từ lúc tiến vào di tích, Lý Hạo hoàn toàn thu liễm ngũ hệ Thần Thông, tiến vào nhị trọng không gian, thoạt nhìn giống như trước đây, chỉ là nhị hệ Thần Thông.
Lần trước Lý Hạo tới, cũng là thực lực này.
Lần này trông giống cũ, không có gì thay đổi.
Nhưng Vương thự trưởng cảm thấy, người trước mắt có chút khác biệt.
Mà Lý Hạo cũng tự tin hơn trước rất nhiều, cường đại hơn nhiều. Hắn nhìn thoáng qua Vương thự trưởng, phán đoán một chút, không biết năm xưa Vương thự trưởng là Tuyệt Đỉnh hay Bất Hủ, nhưng hiện tại, thực lực không tính là mạnh.
Lúc trước cảm thấy vô địch, chỉ là mọi người quá yếu.
Bây giờ xem ra, Vương thự trưởng nhiều nhất là Tuyệt Đỉnh.
Không khác gì phân thân cây đại thụ đã giết chết trước đó.
Hình như...yếu hơn một chút.
Ngay lúc này, đột nhiên hai mắt của Lý Hạo bốc lên thần quang, nhìn vào trong thành, hơi nhướng mày, cười nói: “Tiền bối đừng nhìn ta như vậy, ta rất khó chịu....”
Vương thự trưởng bất ngờ: “Nhìn ngươi thì sao?”
“Không nói thự trưởng.”
“......”
Vương thự trưởng ngẩn ra.
Sau một khắc, nhận ra được cái gì. Quả nhiên, trong hư không khẽ rung động truyền đến âm thanh: “Ngươi...làm ta rất ngạc nhiên.”
Lý Hạo hơi khom người: “Tiền bối quá khen!”
“......”
Giờ phút này, Vương thự trưởng vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía tháp rùa.
Thần binh thủ hộ nói chuyện với Lý Hạo!
Tình huống gì?
“Thự trưởng, mở cửa thành đi... Ta muốn đi vào.”
“......”
Vương thự trưởng kinh ngạc không tưởng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Hình như hình tượng cao nhân tiền bối của ta không kéo dài bao lâu, có cảm giác người trước mắt không để hắn vào mắt.
Hử?
Cổng thành mở ra.
Lý Hạo ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai chữ “Chiến Thiên”, trong lòng khẽ động, có lẽ... Lúc này sẽ có chút thu hoạch, hai chữ Chiến Thiên chính là do Đế Tôn thời văn minh cổ đại tự mình viết, ẩn chứa Đế Tôn chi đạo.
Trước kia đọc không hiểu, cũng chỉ nhìn ra chút huyễn tượng.
Nhưng lần này có lẽ có thể nhìn lại lần nữa, nói không chừng có thể cảm ngộ một vài thứ, nếu hóa hai chữ này thành thần văn của mình... Chắc chắn mình sẽ có thu hoạch lớn.
Lý Hạo bước vào thành.
Ba vị trưởng đoàn cũng lập tức xuất hiện.
Thần quang trong mắt Lý Hạo lộ ra, nhìn thoáng qua, trong lòng khẽ thở dài, lúc này, hắn đã nhìn ra.
Khải giáp chi hồn!
Ba vị đoàn trưởng đã thật sự hoàn toàn chết đi, hóa thành binh hồn. Lúc trước Hắc Khải nói, cường giả Tân Võ chân chính, tình nguyện đoạt xá thần binh, cũng chính là hóa thành binh hồn, cũng sẽ không đoạt xá nhân tộc...".
Giờ phút này, Lý Hạo tin tưởng.
Lúc trước bên ngoài tới nhiều võ sư như vậy, nhiều siêu năng như vậy, nếu thật sự muốn đoạt xá, những người này cần gì phải hóa thành binh hồn?
Xem ra... Đám người Tân Võ chân chính này, có niềm tin và kiêu ngạo của chính mình.
“Ba vị đoàn trưởng... Đã lâu không gặp!”
Ba vị đoàn trưởng cũng rất ngây thơ, đã lâu không gặp?
Không lâu đâu!
Trí nhớ của ngươi có vẻ loạn rồi!
“A... Đã lâu không gặp...”
Mấy người đều có chút không quen, từ lúc nào Lý Hạo lại phô trương như vậy?
Đúng, là phô trương.
Cũng không hẳn, mà chỉ là thật sự tự tin vô cùng, đó là tự tin từ đáy lòng. Không phải là hắn có thể hoành hành Chiến Thiên thành rồi, mà là sau khi giết một yêu thực, từ đáy lòng Lý Hạo bớt đi một chút sợ hãi đối với những cường giả của nền văn minh cổ đại.
Cảm thấy nền văn minh cổ đại là sự tồn tại bất khả chiến bại, đó là ý nghĩ trước kia.
Mà bây giờ, hắn sẽ nghĩ, ta cũng có thể giết yêu thực của nền văn minh cổ đại!
Vương thự trưởng cũng kinh ngạc vô cùng, một lúc lâu không lên tiếng.
Còn Lý Hạo, nhìn về phía tháp rùa trong thành. Vừa rồi hắn cảm giác được một chút tinh thần lực dò xét, bây giờ xem ra, tháp rùa này...không bình thường a, hẳn là linh hồn của cổ thần binh?
Cổ thần binh cường đại như vậy?
Phải biết rằng, ngay cả binh khí của Thánh Nhân, cũng chỉ như vậy.
Tinh Không kiếm của mình, hình như cũng không triển lộ ra uy lực cường đại gì...nhưng cái tháp rùa này...không tầm thường.
Bảo vật Chiến Thiên thành?
Rùa đen của Vương gia?
Trước đó, hắn cho rằng Huyền Quy Ấn là một trong tám đại thần binh, chẳng lẽ sai rồi, chân chính Huyền Quy Ấn là tháp rùa này?
Từng ý niệm hiện lên trong đầu, Lý Hạo không vội nói cái khác, mà cười nói: “Mạt tướng vừa trở về, trước tiên đi quân doanh bái kiến sư trưởng báo cáo công tác, đợi lát nữa lại trò chuyện với thự trưởng sau!”
“......”
Tất cả mọi người đều bối rối, trước kia, tên này hận không thể không đi quân doanh.
Hôm nay ngược lại tốt, vừa trở lại, đã đi thẳng đến quân doanh.
Không sợ sư trưởng?
Rất là kỳ lạ!
Vương thự trưởng cũng không tiện nói thêm gì, gật đầu: "Được, ngươi đi báo cáo công tác trước...”
Nói xong, cả người Lý Hạo đều biến mất.
Thật sự đi quân doanh rồi!
“Gã kỳ quái!”
Vương thự trưởng thì thầm một tiếng, bên tai, truyền đến giọng nói của lão Quy: “Tiểu tử này có chút thu hoạch, không tầm thường! Ta cảm giác được một vài thứ ở trên người hắn... Cách đây không lâu, có thể hắn đã giết Tuyệt Đỉnh!”
“......”
Vương thự trưởng sửng sốt một chút.
“Không biết có phải là bản tôn hay không, có lẽ chỉ là phân thân... Nhưng mà, hẳn là giết một cái. Ta cảm nhận được một ít khí sát phạt, cùng với một chút oán niệm và không cam lòng của một Tuyệt Đỉnh trước khi chết, có lẽ là mới gần đây, nếu không, sẽ không rõ ràng như vậy!”
Vương thự trưởng không dám tin: “Làm sao có thể?”
Sau một khắc, nghĩ tới điều gì: “Cái cây thủ hộ Đế cung kia? Lần trước ngược lại có phân thân đi theo...”
“Không biết, có lẽ... Không phải.”
Lão Quy không nói thêm nữa, có lẽ không phải, nó cũng không cảm nhận được khí tức của thủ vệ Đế cung, có lẽ đối phương không ở trên người Lý Hạo.
......