TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1658: Gan lớn (6)

Hồng Nhất Đường cũng không muốn lại nghe hắn nói nhảm nữa, trực tiếp rời đi, gần đây lão đang bận chuyện chuẩn bị khai giảng Võ Đạo học viện.

. . .

Mà Lý Hạo, cũng không tiếp tục cảm ngộ lực lượng lĩnh vực.

Giờ hắn cũng vội vàng muốn phân thân.

Một phân thân tu luyện, một phân thân làm việc, một phân thân đi đường, một phân thân bàn luận chuyện yêu đương, rất đáng tiếc, không có.

. . .

Đại học võ khoa Viên Bình.

Hắc Khải trong nháy mắt xuất hiện, có chút không vừa lòng: "Tại sao ngươi lại đến rồi?"

Hết lần này đến lần khác.

Phiền quá!

Đang suy nghĩ về nhân sinh, thường xuyên bị thằng khốn này cắt ngang, đây mới mấy ngày?

Ngươi lại tới!

"Ta là học viên, học viên trở về trường, chẳng lẽ hiệu trưởng không cho ta trở lại?"

". . ."

Hắc Khải hối hận muốn chết, vì sao cho hắn thân phận học viên?

Mẹ nó!

Y muốn mắng người!

"Chuyện gì?"

Giọng nói của Hắc Khải cũng bất thiện.

"Sở nghiên cứu Lữ Chấn dường như có một đạo tinh thần lưu lại trên thân người hiện đại đã khôi phục, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?"

"Ngươi nói là đoạt xá?"

Hắc Khải trầm giọng nói: "Không đến mức đó chứ? Người tân võ bình thường, sao có thể coi trọng thân thể của các người? Dù đoạt xá một thanh Thần Binh, trở thành Thần Binh chi hồn, cũng mạnh hơn đoạt xá của các ngươi mà nhỉ?"

Miệng lưỡi thật ác độc!

Lý Hạo suýt chút nữa muốn mắng y!

Hắc Khải lại nói: "Có phải có người làm loạn, trực tiếp đánh nát tinh thần lực của hắn, hòa vào trong cơ thể của người kia? Nếu là như thế. . . vậy thì hết cách, có lẽ tinh thần ký ức đều hỗn hợp cùng một chỗ, tách cũng tách không ra. . ."

Lý Hạo gật đầu, chính là như vậy.

Vân Hạo Nhiên hình như làm như vậy.

"Người làm việc này. . . thật độc!"

Hắc Khải thở dài: "Dù là sống thành tinh thần lực, cũng mạnh hơn so với ký ức bị đánh nát, cưỡng ép hòa vào trong cơ thể người khác, đáng thương, không biết là vị nghiên cứu viên nào của sở nghiên cứu Lữ Chấn xui xẻo như vậy."

". . ."

Lý Hạo nghẹn họng không nói được lời nào.

Hắn chỉ đến hỏi, có phải chuyện tốt hay không, kết quả người ta chỉ thiếu chút nữa là nói, đừng nghĩ nhiều, các ngươi cho ta đoạt xá, ta cũng sẽ không đoạt xá, thật chướng mắt, còn không bằng sống thành tinh thần lực tự do.

"Nói như vậy, cường giả cổ văn minh, sẽ không đoạt xá người hiện đại?"

"Ai!"

Hắc Khải thở dài: "Không phải không có khả năng, trừ phi người kia thật không bình thường, tinh thần hỗn loạn, sắp nổ tung, đoạt xá lung tung. . . bằng không, bản thân biến mất không phải tốt hơn sao?"

Miệng lưỡi của ngươi. . . trước đó thật không phát hiện, lại ác độc như thế, nhưng ngược lại thật có chút hương vị của người sống.

Trước đó giống như người máy!

Lý Hạo cũng lười nói chuyện này, lại nói: "Hắn muốn khôi phục ngươi. . ."

"Không cần!"

Hắc Khải trực tiếp lắc đầu: "Ta biết một chút về nghiên cứu của Sở nghiên cứu,. . . nhưng chúng đều rất rác rưởi, một khi khôi phục ta, tinh thần lực trượt dốc, nhục thân yếu ớt, từ cấp bậc hiện tại, rất nhanh sẽ trở thành một tồn tại tám chín phẩm. . . trừ phi ta chết đi, bằng không, ta không thể nào chấp nhận được!"

". . ."

Tốt!

Vũ Minh còn muốn phục sinh người ta, người ta tự mình không chịu.

"Tám chín phẩm. . . chính là lực lượng 5-6 hệ Thần Thông sao?"

"Thực lực chênh lệch không nhiều, nhục thân lại mạnh hơn rất nhiều, có thể sống hơn ngàn năm. . . cho nên. . . không giống."

". . ."

Lý Hạo không muốn nói chuyện với y chút nào, có chút rầu rĩ nói: "Được, không nói cái này, tiền bối, hỏi thêm một câu, ta muốn khôi phục Hòe tướng quân, có vấn đề sao?"

Hắc Khải trầm tư một hồi, mở miệng nói: "Chiến Thiên thành vẫn còn, vấn đề này không lớn, nếu Chiến Thiên thành hoàn toàn tịch diệt, đừng khôi phục những yêu thực này! Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác! Nhưng Chiến Thiên thành còn ở đó. . . đại biểu hạch tâm vẫn còn, cũng đại biểu tín ngưỡng vẫn còn, tín niệm vẫn còn ở đó. . . vậy thì không thành vấn đề!"

Mặc dù cảm thấy kẻ này dù miệng lưỡi ác độc, nhưng Lý Hạo lại yên tâm hơn.

Đang nghĩ, Hắc Khải thản nhiên nói: "Nếu ngươi lại đang chửi thầm ta, ta sẽ đập chết ngươi!"

". . ."

"Khụ khụ khụ!"

Lý Hạo ho khan một trận, nở nụ cười: "Tiền bối hiểu lầm!"

Hắc Khải thản nhiên nói: "Ta cũng không muốn cảm tri ngươi, nhưng giờ ta chỉ có tinh thần lực, lại càng dễ cảm tri, nếu ngươi không muốn bị ta cảm giác, bị những cường giả khác cảm tri, lần tiếp theo, dùng Thế che chắn! Dùng Thế bảo vệ não hải. . ."

"Như vậy sao?"

Trong nháy mắt, Lý Hạo giống như bị bao phủ trong một tầng lĩnh vực.

Hắc Khải yên tĩnh trở lại.

Hồi lâu, giống như đang thở ra, lại như đang cảm khái, nửa ngày sau mới nói: "Đi đi, chỗ ta này không thứ ngươi muốn, lần sau không nên tùy tiện tới quấy rầy ta. . . ta muốn yên tĩnh!"

Lý Hạo cười cười, thầm nghĩ, một cục sắt còn muốn yên tĩnh, ta nhất định phải đến!

Trong lòng chửi kháy, nhưng Hắc Khải không chút phản ứng, Lý Hạo lập tức vui vẻ, thật cảm tri không được.

Lý Hạo cũng không lưu lại, thời điểm đi ra, sờ lên Mèo máy trước cổng trường học, cười nói: "Thật đáng yêu, lần sau trở lại thăm các ngươi. . ."

Dứt lời, người đã biến mất.

Chờ hắn đi, Mèo máy khôi lỗi có chút chấn kinh: "Lão sư, hắn sờ ta!"

Hắc Khải yên lặng một hồi, một lúc ngày sau mới nói: "Người ta sờ là khôi lỗi, không liên quan gì đến ngươi, chớ suy nghĩ lung tung!"

"Thế nhưng. . . hắn sờ ta!"

"Rồi rồi, yên tĩnh đi, sờ thì sờ, ngươi lại không có nhục thân. . ."

"Thế nhưng. . ."

"Đừng thế nhưng nữa, ngươi phải nhớ cho kỹ, ngươi đã 70,000, 80,000. . . ai biết bao nhiêu tuổi, người ta mới 20 tuổi, sờ thì sờ, cứ yên tĩnh ngủ đông thật tốt!"

Lời này vừa ra, Mèo máy trong nháy mắt biến mất, còn mang theo chút nghẹn ngào: "Ta không có già như vậy. . ."

Hắc Khải cũng không để ý, không thừa nhận thì thôi.

Lúc ngủ say, thời gian cũng đang trôi qua.

Ngược lại là Lý Hạo, càng lúc càng thú vị, lá gan của kẻ này cũng càng lúc càng lớn, chuẩn bị khôi phục Hòe tướng quân sao?

Chiến Thiên thành. . . khiến y nhớ tới một vị tiểu hậu bối Ma võ, hình như đang làm sư trưởng, không biết chết chưa, nãy quên bảo Lý Hạo hỏi thăm.