“Lão sư…”
Lý Hạo nhìn Viên Thạc, Viên Thạc thở dài, lắc đầu: “Tâm tư của ngươi, ta biết, Quân Pháp Ti và phủ Đô đốc Thiên Tinh vốn dĩ không cách nào cùng tồn tại! Hắn không biết tự lượng sức mình, muốn làm người trung gian … không cần để ý tới, con đường của mỗi người, tự bản thân nên đi, ta chỉ nhắc nhở và đề nghị thôi, cho dù là ngươi, ngày sau có đi con đường của chính mình, cũng không cần để ý tới ta.”
“Ta chỉ là lão sư của các ngươi, cũng không phải là cha mẹ của các ngươi, cho dù có là cha mẹ… ta cũng sẽ không can thiệp lựa chọn của các ngươi!”
Nói xong, cười cười: “Đưa ta đi di tích, ta muốn đến đó tu luyện.”
Chuyện giết yêu thực, Lý Hạo vừa nãy cũng đã nói, bằng không, lão cũng không mở miệng đòi đến 500 giọt, cũng không biểu hiện ra một chút rung động gì, có lẽ Viên Thạc cảm thấy, Lý Hạo sáng tạo ra thần văn, hẳn sẽ có biểu hiện như vậy.
Lý Hạo gật gật đầu.
Lưu Long cũng không hỏi nữa, rất nhanh rời đi.
…
Cổng ra vào của phủ Đô đốc.
Viên Hưng Võ nghe được câu trả lời, chỉ thở dài, hơi khom người, quay mình rời đi.
Sư phụ không muốn gặp mình.
Phía Quân Pháp Ti hi vọng thông qua bản thân có thể hiệp thương với sư phụ cùng sư đệ, xem ra không thể thực hiện được.
Lão quay đầu nhìn về phủ Đô đốc Thiên Tinh, có chút phức tạp.
Trong Cửu Ti, Quân Pháp Ti xem như tương đối công chính công bằng, lão cảm thấy sư đệ liên thủ với Quân Pháp Ti diệt trừ Hoàng Thất trước, có lẽ sẽ hợp lý hơn, Quân Pháp Ti cũng tồn tại rất nhiều cường giả quật khởi từ tầng lớp phổ thông.
Nhưng, sư phụ và sư đệ dường như không hề nghĩ như vậy.
…
Lý Hạo đưa Viên Thạc vào di tích, cũng không cần biết Viên Thạc làm cách nào để sống chung với tiểu thụ, lão sư rất có kinh nghiệm về phương diện này.
Về phần Bích Quang Kiếm, Lý Hạo cũng chỉ đơn giản cung cấp một số tài nguyên tu luyện, Bích Quang Kiếm dường như muốn làm theo ý tưởng của lão sư hơn, giờ không quá muốn chuyển đổi thần văn, Lý Hạo không có ý kiến.
Mà giờ khắc này, Lý Hạo bắt đầu nghiên cứu lĩnh vực.
Rất thú vị.
Lão sư lần nào cũng mang theo kinh hỉ.
Ngũ Thế dung nhập vào thiên địa, trong thiên địa, năng lượng ngũ hành, dường như bản thân có thể khống chế được tự nhiên, chỉ là phạm vi rất nhỏ mà thôi.
Mà Lý Hạo cũng phát hiện, khi thần văn ngũ hành hình thành lĩnh vực, lúc bao phủ xung quanh… dường như… có cảm giác giống như trong di tích, chính là cảm giác ngăn cách tất cả, thậm chí là cảm giác có thể bộc phát thực lực cường đại.
Rất nhanh, Lý Hạo tìm được Chu thự trưởng.
Gần đây Chu thự trưởng bận rộn nhiều việc, vả lại cũng có chút khó chịu, bởi vì không gian không mạnh, lão luôn phải chế ngự không gian cắt chém.
“Chu Thự Trưởng, người đến gần ta một chút!”
Chu Thự Trưởng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn bước đến gần Lý Hạo.
Sau một khắc, có chút nghi hoặc, bỗng nhiên hơi kinh ngạc nhìn về bốn phía, tất cả đều là nguyên dạng, nhưng bản thân dường như đã tiến vào di tích, đây là tình huống như thế nào?
Không gian không còn cắt chém bản thân nữa.
Mà Lý Hạo, cũng cảm nhận được có chút cổ quái, quả nhiên!
Dí tích dường như cũng chính là như thế, có chút cảm giác ngăn cách không gian.
Đương nhiên, đó là do sự mạnh mẽ của cường giả cổ văn minh hoặc là bản thân di tích.
Ngay sau đó, lĩnh vực nho nhỏ bắt đầu co lại, Chu Thự Trưởng bị nhốt trong đó, khẽ nhíu mày.
“Chu thự trưởng thử bổ ra xem sao!”
Chu Xuyên cũng không khách khí, một quyền đánh ra, một tiếng ầm vang lên, rõ ràng bốn phía không có gì cả, nhưng lại có thể đánh ra âm thanh của kim loại bị đánh vỡ.
Một cỗ lực lượng ngũ hành tràn lan khắp nơi, Chu Thự Trưởng thở hắt ra, lần nữa cảm nhận được không gian cắt chém.
Mà Lý Hạo, cảm giác một phen, khẽ nhíu mày.
Ngũ Thế còn chưa thể dung hợp, có vài lỗ hỏng, lĩnh vực dễ dàng bị phá nát.
Không sao cả, một khi dung hợp thành công, Lý Hạo cảm thấy, chỉ là một lĩnh vực nho nhỏ liền có thể vây khốn Chu thự trưởng.
Giờ phút này, hắn giống như vừa mới nhận được một món đồ chơi mới vậy, nhanh chóng biến mất, tiếp tục nghiên cứu.
Chu Thự Trưởng thấy hắn rời khỏi, lại nhìn về phía hậu viện, lão biết đại khái Viên Thạc lại nói cái gì nữa rồi.
Cảm khái, lại có chút thổn thức.
Hai sư đồ này, một người dám nghĩ, một người dám làm, Lý Hạo lại bắt đầu suy nghĩ chiêu trò mới.
Làm kẻ địch của bọn hắn, thật sự là một chuyện cực kỳ khủng bố.
“Nhục thân yếu đuối, nhưng có thể dùng để phòng ngự… vấn đề về nhục thân yếu đuối, có thể tạm thời giải quyết… cứ như vậy, Lý Hạo ở bên ngoài, gần như thực sự là vô địch!”
Đây không phải đơn giản là phòng ngự của thần binh, mà là một loại lồng phòng ngự tự nhiên hình thành từ lực lượng của thiên địa, có thể ngăn cản không gian cắt xé, kể từ đó, Lý Hạo có thể toàn lực ứng phó, những người khác thì lại cần chống cự với lực lượng của không gian, cho dù là bảy hệ cũng sẽ bị áp chế.
Nếu chiến đấu ở bên ngoài với Lý Hạo… Lý Hạo gần như có thể đàn áp bất cứ kẻ nào.
Chỉ mới bao lâu thôi chứ?
Chu thự trưởng thầm cảm khái, giờ đây có thể hình thành uy hiếp đối với Lý Hạo, cũng chỉ có những tồn tại cổ văn minh kia mà thôi.
…
Cùng lúc đó.
Phía tây ngoại ô, đại học võ khoa Viên Bình.
Hắc khải ngẩng đầu nhìn trời, giống như nhìn thấu thế giới, nhìn thấy bên ngoài, hồi lâu, chậm rãi nói: “Lại mãnh mẽ hơn rồi sao?”
Lý Hạo, dường như lại hoàn thiện một số tân đạo.
Nhưng con đường này, đối với y mà nói vẫn là quá yếu.
Nhưng thiên địa bên ngoài kia, dường như lại có thêm một chút biến hóa yếu ớt.
Càng ngày càng thú vị!
Hắc khải im lặng cười cười, thời đại mới, khí tượng mới, cũng không biết thời đại này rốt cục có thể đi đến cấp độ gì.