TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1643: Tình báo (2)

Trong đại sảnh.

Bịch một tiếng, hai người ném một vị trung niên xuống đất giống như ném một bao tải rách nát.

“Khụ khụ...”

Người nọ không ngừng hộc máu, chờ nhìn thấy Lý Hạo ở phía trên, có chút tuyệt vọng: “Đô đốc...ta...”

Lý Hạo vẫn chưa trả lời, mà là chờ một hồi, không bao lâu, Diêu Tứ tới.

Nhìn thoáng qua người phía dưới, Diêu Tứ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Nói đi, ngươi cấu kết với Phong Vân các đến trình độ nào rồi? Nói ra tất cả tình báo, ngươi sẽ chết, nhưng người nhà ngươi sẽ có người chăm sóc.”

Dứt lời, nhìn về phía Lý Hạo: “Người này đã gia nhập Tuần Dạ Nhân ta từ 10 năm trước, ngày xưa còn từng ở bên cạnh ta.”

Phía dưới, vị bộ trưởng Tuần Dạ Nhân kia có chút tuyệt vọng.

Diêu Tứ, cũng không cứu được mình sao?

Mà Lý Hạo cũng không nói thêm gì, người này là do Ngô thự trưởng của Nam Nhạc khai ra. Về phần vị Ngô thự trưởng kia, hiện tại đã chạy rồi. Mặc dù không biết chạy đi đâu nhưng cũng không cần Lý Hạo đối phó gã, Phong Vân các tất nhiễn sẽ không bỏ qua cho gã.

Mà vị kia chạy, kỳ thật cũng là vì Lý Hạo cố ý không giết.

Tốt xấu gì cũng là Thần Thông cảnh.

Gã chạy trốn, Phong Vân các muốn giết cũng không đơn giản như vậy, rất có thể sẽ vận dụng bảo vật của bọn họ để tập trung vị trí của đối phương. Dùng người nọ làm mồi nhử, có lẽ có thể tra ra được điều gì đó.

Về phần không biết gã trốn ở đâu, không có vấn đề. Đợi đến khi bộc phát chiến đấu, bây giờ Lý Hạo chưởng quản Tuần Dạ Nhân của Trung Bộ, rất nhanh sẽ thu được tin tức thôi, lại có Tuần Kiểm Ti phối hợp, không khó khăn cho lắm.

Trong lòng nghĩ, phía dưới, vị bộ trưởng Tuần Dạ Nhân kia, vẻ mặt trắng bệch, bất đắc dĩ nói: “Ta và đối phương chỉ là hợp tác, cũng không phải đầu nhập vào Phong Vân các...”

Diêu Tứ lại thản nhiên nói: “Không cần giải thích, ta biết tính cách của ngươi. Ngươi cũng là người cẩn thận, tất nhiên sẽ không tùy tiện hợp tác với một thế lực. Trừ phi ngươi cho rằng, đối phương mạnh hơn ta, mạnh hơn Tuần Dạ Nhân! Nhất định đối phương đã có cường giả xuất hiện, thậm chí đã từng đưa ngươi đến hang ổ của bọn họ. Nếu không, ngươi ở Tuần Dạ Nhân nhiều năm, kiến thức cũng không tính là ít, ngươi sẽ không dễ dàng đầu nhập vào đối phương.”

Nam nhân nhìn về phía Diêu Tứ, có chút bất đắc dĩ: “Vẫn là bộ trưởng hiểu ta.”

Diêu Tứ hiểu rõ gã như thế, gã nói dối, Diêu Tứ cũng có thể phân biệt được.

Im lặng một hồi, gã lại mở miệng nói: “Lý đô đốc, Diêu bộ trưởng, ta...thực sự không còn đường sống ư?”

Diêu Tứ lạnh lùng nói: “Ngươi là Tuần Dạ Nhân, nếu là những người khác thì may ra còn có đường sống. Ngươi đã quên lời thề mà ngươi đã hứa khi tham gia Tuần Dạ Nhân rồi sao?”

Nam tử nhẹ giọng nói: “Ta chưa quên... Nhưng... Bộ trưởng, trong thời đại mà những cường giả của nền văn minh cổ đại tung hoành khắp thiên hạ, ngươi nói, làm sao chúng ta vươn lên nổi đây, rồi cố gắng đến cuối cùng là vì cái gì?”

“Bây giờ Lý đô đốc cường đại, phủ đô đốc Thiên Tinh cũng nhận được các phương ủng hộ, Ngân Nguyệt và Tuần Dạ Nhân đều đang dựa sát vào hắn, nhưng mà... Một khi cường giả văn minh cổ đại đi ra thì sao?”

Gã ngẩng đầu nhìn bọn Lý Hạo, uể oải vạn phần: “Thời đại mà không nhìn thấy hy vọng, ngươi kêu chúng ta phấn đấu như thế nào đây?”

Vô vọng!

Người bình thường nhìn thấy sự hùng mạnh của phủ đô đốc Thiên Tinh, có lẽ sẽ sinh ra hy vọng. Nhưng cường giả thì không, bởi vì bọn họ đều biết, thật ra thời đại này đã bị văn minh cổ đại bao phủ.

Diêu Tứ bình tĩnh nói: “Nếu là trước đây mấy ngày, ta cũng sẽ nghĩ như vậy. Thời đại này rất tuyệt vọng, nhưng hôm nay... Ta lại hiểu được, nhân định thắng thiên! Nền văn minh cổ đại thì sao? Huống chi, chỉ là một vài tồn tại còn sót lại của nền văn minh cổ đại, cũng không phải là nền văn minh cổ đại thời kỳ đỉnh cao!”

“Bộ trưởng nói đơn giản...”

Nam nhân cười nhạo một tiếng, giờ khắc này cũng buông ra, mang theo một chút khinh thường: “Nhân định thắng thiên?”

Đùa cái gì!

“Nếu đơn giản như vậy, 5 năm qua, bộ trưởng cần gì phải ngủ đông? Còn không phải là vì sợ hãi! Bộ trưởng đều đã sợ rồi, chúng ta có thể không sợ sao?”

Gã nhìn về phía Diêu Tứ: “Ở Tuần Dạ Nhân, Hoàng Long hoành hành, bộ trưởng mặc kệ không đoái hoài, nhưng còn đám người chúng ta thì làm sao bây giờ? Chỉ có thể tìm một thế lực lớn, đầu nhập vào đó... Ba tổ chức lớn không dám nhận, sợ ta là gián điệp. Cửu Ti không thể đầu nhập, bởi vì ta là Tuần Dạ Nhân... Cuối cùng, Phong Vân các vươn ra cành ô liu cho ta, ta chỉ có thể chọn nắm lấy.”

Diêu Tứ trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Có lẽ ngươi nói đúng, 5 năm qua, ta đã làm nhiều người thất vọng. Lý Hạo từng mắng ta, nói ta là tín ngưỡng của Tuần Dạ Nhân, mà ta lại lựa chọn thỏa hiệp, huống chi những người khác... Ta đã diệt bỏ đi tia nhiệt huyết cuối cùng của Tuần Dạ Nhân.”

Hôm nay, khi cấp dưới đắc lực của năm xưa cũng nói, mình ngủ đông đã làm cho họ tuyệt vọng. Diêu Tứ cảm thấy sâu sắc hơn, ta thỏa hiệp 5 năm qua, có lẽ thực sự là sai.

Tuy nhiên, bây giờ y đã tỉnh ngộ.

Diêu Tứ nhìn về phía gã nói: “Ngươi... Nếu những năm này, ngoại trừ chỉ cung cấp cho Phong Vân các một số tin tức, không làm bất cứ điều xấu gì khác, ta điều tra ra tình huống, có thể cầu tình cho ngươi...”

“Phong Vân các vẫn còn chưa phá hoại quá nhiều thứ... Ngươi...”

Phía dưới, nam tử cười lạnh một tiếng: “Quên đi, không cần bộ trưởng bận tâm! Việc ác? Cái gì mới là chuyện ác? Cấu kết với ba tổ chức lớn có tính không? Giết thường dân có tính không? Cường thủ hào đoạt có tính không? Nếu tính... Vậy cái đầu của ta, chắc không giữ được nữa rồi! Lý đô đốc ghét ác như cừu, nhưng Lý đô đốc có biết, có bao nhiêu người như ta không? Quá nhiều, giết hết được ư?”

“Nếu ta đáng giết, vậy thì một nửa siêu năng trên toàn thế gian, cũng đáng chết!”

“Bên thành siêu năng, sao Lý đô đốc lại không đi bình định? Năm đó để thành lập thành siêu năng, bọn họ đã lựa chọn một nơi để cho tất cả mọi người dời đi, nơi đó phong thủy tốt, thành siêu năng trực tiếp trục xuất toàn bộ người dân địa phương rời đi... Tất cả những người không rời đi đều đã bị giết. Rời đi, ly biệt quê hương, mùa đông đó, ở khắp mọi nơi đều là xác chết của thổ dân thành siêu năng.”

“Cửu Ti ở đó quan sát, Hoàng thất ở đó nhìn, có phải cũng nên giết?”

“Lý đô đốc đã giết rất nhiều người, thế nhưng... Có giết được hết những người này không?”

Gã mang theo một chút trào phúng: “Thời đại như vậy, ngươi kêu chúng ta làm gì bây giờ?”

“Những thế lực đó, sau lưng đều có yêu thú yêu thực ủng hộ, muốn giết thì còn phải giết những tồn tại này... Giết tới được sao?”

Lý Hạo không nói lời nào.

Diêu Tứ thở dài một tiếng: “Chỉ cần chịu đi làm... Không gì không làm được!”

“Buồn cười!”