Đó là với giá 50,000 một giọt, nghe nói vị này thu 60,000 một giọt, Hình Pháp Ti có không ít cường giả Thần Thông cảnh, Hồ Minh Pháp tăng lên tới gần tứ hệ cấp độ, chỉ riêng một mình y, tối thiểu đổi 200 giọt trở lên, huống chi còn có những người khác.
Tính được, đổi 500 giọt trở lên cũng bình thường, đó chính là 30 triệu Thần Năng Thạch, huống chi lực lượng Trung bộ khôi phục, nơi này có năng lượng, thật ra bản thân những yêu thực này cũng đang thức tỉnh, chỉ là tốc độ không nhanh như vậy thôi.
20 năm trôi qua, thế mà chỉ dự trữ ngần ấy nước suối sinh mệnh, hơi ít.
Đương nhiên, cũng còn tàm tạm.
Lý Hạo cảm nhận được một cỗ lực lượng bản nguyên tràn lan, cười nói: "Thụ tiền bối, Chu thự trưởng, còn có. . . Hắc Báo, các ngươi đến hấp thu những lực lượng bản nguyên này đi!"
Hắc Báo gần như đã chết, trong nháy mắt sống.
Trong nháy mắt, xông vào trong lồng phòng ngự của tiểu thụ, há miệng liền nuốt.
Ăn cơm, không thể thiếu nó.
Vả lại lần này, nó cũng đã lập công, máu trên người gần như bốc hơi sạch sẽ, hư ảnh Trấn Yêu sứ ngưng tụ ra, cũng đã khiến cây dừa trọng thương.
Chu thự trưởng cười cười, cũng không khách sáo.
Lần này, lão tiêu hao cũng cực lớn, hôm nay bản nguyên đại đạo biến mất, không có lực lượng bản nguyên bổ sung, kim thân của lão khó mà tăng lên, lần này vì để cho nhục thân của Lý Hạo mạnh hơn, lão cũng bỏ ra lượng lớn vật chất bất diệt do kim thân ẩn chứa.
Thứ này, chỉ có nước suối sinh mệnh cùng lực lượng bản nguyên mới có thể khôi phục, thôn phệ năng lượng cũng được, nhưng tốc độ khôi phục chậm đến mức khiến ngươi tuyệt vọng.
Ở đây, những người khác thật ra cũng có thể hấp thu cảm ngộ, lúc trước Lý Hạo đã hấp thu cảm ngộ qua lực lượng bản nguyên của tiểu thụ, chỉ là tăng lên không rõ ràng, còn rất dễ dàng nhầm đường lạc lối.
Lợi ích tối đa hoá, đương nhiên là ba vị này sử dụng tốt nhất.
Đúng vào lúc này, tiểu thụ tinh thần dao động: "Bản thể của nó sẽ trợ giúp rất lớn đối với các ngươi! Nó là tồn tại cấp độ Bất Hủ, bên trong bản thể tồn tại lượng lớn vật chất bất diệt, đây là thứ cần thiết cho kim thân trong hệ thống cổ văn minh!"
"Mặc dù nó chết rồi, nhưng nếu cho nó thời gian, vô số năm sau, có lẽ nó còn có thể khôi phục, chỉ cần năng lượng đầy đủ, nó có thể phục sinh, chỉ là. . . khi đó sẽ sinh ra ý thức mới, không nhất định là nó bây giờ."
Lý Hạo có chút bất ngờ: "Ngươi nói là. . . kim thân bất diệt, nhục thân trường tồn?"
"Đúng!"
Tiểu thụ phổ cập kiến thức cho hắn: "Cường giả cổ văn minh gần như đều có thể bất hủ bất diệt, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có đầy đủ năng lượng chèo chống, nếu không sẽ chậm rãi tiêu hao tràn lan. . . Cho nên bây giờ gần như toàn bộ cường giả Nhân tộc không có nhục thân, bởi vì một chút xíu tiêu hao tiêu tán, thì sẽ hoàn toàn tán loạn!"
"Yêu thực có thể sống sót, một mặt là chúng ta có thói quen tồn kho nước suối sinh mệnh, một mặt là chúng ta cắm rễ hư không, có thể hấp thu một chút năng lượng rời rạc, cho dù như thế, cũng sẽ tiêu hao rất nhiều, cha ta cũng là vì không thể chèo chống đến sau cùng, trực tiếp suy sụp, đem lực lượng cuối cùng để lại cho ta, ta nhỏ yếu, cho nên ta sẽ tiêu hao càng ít. . ."
Lý Hạo gật gật đầu, nhìn về phía đại thụ màu vàng vô cùng to lớn.
Nói như vậy, một khi thôn phệ những vật chất bất diệt này, nhục thân của mọi người đều có thể đạt được cường đại?
Mặc dù trước mắt có rất nhiều đồ vật, nhưng cường đại nhục thân, ví dụ như lực lượng sinh mệnh, kiếm năng, thậm chính chí Lý Hạo có vài suy nghĩ, nhưng giai đoạn hiện tại, có thể nhanh chóng tăng mạnh nhục thân, đối với tất cả mọi người đều là chuyện tốt cực lớn.
"Làm sao thôn phệ?"
"Các ngươi chưa tu kim thân, thôn phệ khó, để vị Chu thự trưởng này hấp thu, sau khi hấp thu, lại lan tràn ra, cung cấp mọi người tu luyện là được!"
Chu thự trưởng gật gật đầu: "Ta có thể hấp thu!"
Người bình thường, thật đúng là không được.
Lý Hạo cười: "May mắn có Chu thự trưởng tại, 200 giọt nước suối sinh mệnh, không phí công cho!"
". . ."
Chu thự trưởng lười đáp trả, nói sao cũng được.
"Mọi người đừng nằm, cùng lại đây đi, thời điểm hưởng thụ thịnh yến đến rồi!"
Lý Hạo cười lớn.
Tất cả mọi người không khách sáo, dồn dập vọt về phía bên này, mà Trần Trung Thiên thấy thế, lại không gấp được, lão còn đang ngưng tụ thần văn, vả lại thực lực của lão cường hãn, không phải một mạch là được, giờ lão cần thời gian.
Nhưng những người khác chạy tới hấp thu vật chất bất diệt trong truyền thuyết, chẳng phải lão không còn cơ hội rồi hả?
Thế là ngay sau đó, vị này trực tiếp cắt đứt quá trình ngưng tụ thần văn, mặc cho năng lượng cuồng bạo nổ tung trong cơ thể, cũng kéo lấy thân thể tàn tạ, gần như là bò qua, bò về phía bên này!
Dù đau đớn, cũng phải phân chén canh mới được.
Đám Lý Hạo cũng không để ý lão, vị này có thể bò đến, đó là bản lãnh của lão.
Mà Lý Hạo thì không có vội vã đi hấp thu, mà là nhìn về phía những quả dừa trên đỉnh đại thụ, hơi khô quắt, hắn có chút tò mò: “Quả dừa này có tác dụng gì?"
Tiểu thụ suy nghĩ một phen mới nói: "Đây không phải quả dừa, thứ này ở trên Yêu tộc phổ, gọi là Hoàng Kim Lư. . ."
"Đây không phải là quả dừa?"
". . ."
Tiểu thụ cũng không muốn tranh cãi, nhanh chóng nói: "Quả dừa này có hiệu quả cố bản bồi nguyên, hiệu quả cụ thể thế nài thì trước mắt không rõ ràng, bởi vì có lẽ chưa chín, ta thấy còn non lắm. Có lẽ vẫn còn có chút tác dụng, cường hóa nhục thân thì tất nhiên rồi, nhưng còn có thể cường hóa tinh thần lực. . ."
Lý Hạo nhìn thoáng qua, đếm một cái, tổng cộng có 42 quả dừa.
Hắn giương tay vồ một cái, thế mà không thể hái xuống, Tinh Không Kiếm hiện ra, chém một phát, mới chém những quả dừa này xuống, hắn dùng Tinh Không Kiếm cắt một quả dừa.
Trong nháy mắt, một cỗ lực lượng sinh mệnh hiện ra đến, chảy ra chất lỏng màu trắng sữa trong đó.
Lý Hạo dùng ngón tay quệt một chút, liếm một ngụm.
Một cỗ sinh mệnh năng nhàn nhạt tràn vào, Lý Hạo thấy thế bèn giơ lên uống một ngụm, một cỗ năng lượng bắt đầu nhúc nhích, trước đó thần ý hơi khô cạn, thế mà bắt đầu khôi phục.
Lý Hạo kêu lên: "Đồ tốt!"
Thứ này, tốt hơn cả nước suối sinh mệnh.
Có hiệu quả lớn mạnh thần ý.
Cũng có thể cường hóa nhục thân.
Đương nhiên, chưa chín, vào miệng có hơi đắng chát, đây chỉ là chuyện nhỏ, chín thì có lẽ không tới phiên Lý Hạo, nếu chín thì không chừng cây dừa đã tự ăn rồi, chính mình ăn quả của mình, cũng không phải chuyện không thể.
Hắn lại nhìn về phía đại thụ, giết cây dừa, chỗ tốt đuoeng nhiên không chỉ có nhiêu đó, còn có bản thể của nó.