Lý Hạo không ở lại Nam Nhạc quá lâu.
Đối với hắn, chỉ bắt được một cái ngoại vi, quả thật không quá quan trọng. Mấu chốt là tìm được nguồn in của đối phương, chỉ cần ngăn chặn được đầu nguồn, đối phương muốn in ra... Đó mới là chuyện cười.
Thật cho rằng mình là Phong Vân đạo nhân?
Năm xưa, người ta đặt một cái thần bia ở trong Cấm Kỵ hải, bảng xếp hạng sẽ tùy thời biến hóa. Cường giả đỉnh cấp đều không thể phá vỡ, chỉ có thể mặc cho bảng xếp hạng lưu truyền giữa thiên địa. Vô số người ở bên kia chờ sao chép, tùy thời truyền khắp thiên hạ.
Ngươi có thể?
Ngươi làm ra một thần binh, cho nó đứng sừng sững giữa thiên địa thử xem... Tối nay làm ra, ngày mai sẽ không còn.
Không, còn cần đến ngày hôm sau ư?
Ngươi làm nó ra, có lẽ trong vòng một giờ đã không còn nữa rồi.
Thiên địa hạn chế, đây là vốn liếng lớn nhất của bọn Lý Hạo, mặc cho ngươi có mạnh hơn nữa, ngươi cũng không ra được.
Trừ phi, bản thân ngươi có năng lực củng cố thiên địa.
Cường giả như vậy... Quên đi, đừng vùng vẫy nữa, chờ chết đi. Dù cho ngươi làm như thế nào, người ta một hơi cũng đủ thổi chết ngươi, ngươi phản kháng cũng vô ích.
......
Phủ đô đốc Thiên Tinh.
Trời sáng rồi, Lý Hạo mới chạy về.
Hậu viện.
Mấy lão nhân đang luyện võ, quyền không rời tay, như này mới có thể duy trì chiến lực lâu dài. Lý Hạo ngược lại không cần, mỗi ngày hắn không phải là giết người, thì chính là trên đường đi giết người.
Vì vậy, hắn không cần phải luyện mỗi ngày.
Giờ phút này, còn có thêm một người.
Thiên Kiếm.
Thiên Kiếm tới rất nhanh, xem ra là lặn lội đường xa mà đến, có vẻ có chút mệt mỏi.
Nhìn thấy Lý Hạo, cái gì cũng không nói, ném tới một quyển bí thuật.
Lý Hạo nhận lấy xem, chính là Phong Lôi kiếm thuật.
“Tiền bối...cướp được?”
Thiên Kiếm yên lặng nhìn hắn, lười nói thêm điều gì.
Y không phải là loại người như vậy.
Đương nhiên, để có được Phong Lôi bí thuật, y cũng trả giá một vài thứ... Ví dụ như...Thiên Kiếm chi thuật của mình, tất nhiên không nói điều này, y cũng lười nhắc tới.
Không giống như Nam Quyền miệng nói không dứt, y rất ít khi nói cái gì.
Thiên Kiếm và Bá Đao, tính cách đều như vậy.
Bắc Quyền ngược lại thích nói, tiểu lão đầu vóc người không lớn, nhưng miệng đầy quy củ, toàn là kính già yêu trẻ... Trên thực tế, Nam Quyền bị y đánh không ít lần.
Người ta tự nhận mình là lão đại ca của Nam Quyền, Nam Quyền cũng không có biện pháp với y.
Ở chỗ Bắc Quyền, Nam Quyền thật sự chịu thiệt rất nhiều, khi nhìn thấy đối phương đều có chút sợ hãi.
Lý Hạo đang nghĩ, xa xa, có người mở miệng: “Tiểu Nam không có ở đây sao?”
Trong nháy mắt, một lão nhân rơi xuống đất.
Tiểu lão đầu tươi cười, sau một khắc, bỗng nhiên sắc mặt cứng ngắc lại, nhìn về phía mấy vị lão nhân. Thiên Kiếm vẻ mặt hờ hững nhìn y, hình như có chút trào phúng.
Mà một trong sáu lão nhân nhìn tiểu lão đầu Bắc Quyền.
Người nọ tóc hoa râm, Lý Hạo kỳ thật cũng không quen thuộc, hôm qua chỉ kịp biết là võ sư thế hệ trước của Ngân Nguyệt, còn mấy thông tin còn lại, hắn bận bịu với những việc khác, chưa kịp hỏi thăm cẩn thận.
Giờ phút này, vị lão nhân tóc hoa râm kia nhìn chằm chằm Bắc Quyền một hồi, vừa rồi giọng nói Bắc Quyền còn rất lớn, giờ phút này lại giống như chim cút, muốn che mặt mà chạy trốn.
Lão nhân nhìn một lúc, nghi ngờ: “Sao ngươi lại già như vậy?”
“......”
Bắc Quyền ngượng ngùng, có chút xấu hổ, cúi người cúi đầu: “Sư thúc!”
Sư thúc!
Lão nhân tiếp tục nhìn chằm chằm vào y: “Sao mà trông ngươi còn già hơn cả ta vậy?”
“......”
Bắc Quyền càng thêm lúng túng: “Không phải... Cái đó...”
“Ta nhớ không lầm thì ngươi chỉ hơn 50, chưa tới 60 tuổi nhỉ?”
Bắc Quyền càng trở nên lúng túng: “Không, sư thúc, ta muốn trưởng thành một chút.”
“Ngươi cứ thích khi dễ Hạ Dũng người ta làm cái gì?”
Lão nhân cau mày: “Nam Bắc song quyền, xuất ra cùng một mạch. Tính ra cha của Hạ Dũng hắn cũng là sư thúc của ngươi, ngươi cứ đánh người ta làm cái gì? Ta nhiều lần nghe nói, chỉ là mấy năm nay không có tâm tư quản những thứ này, ngươi còn khi dễ tới nghiện luôn rồi?”
Ngày thường Bắc Quyền nhiều bá đạo, nhiều kiêu ngạo như thế nào.
Nhưng giờ phút này, lại vô cùng xấu hổ bấy nhiêu.
Tuổi gần 60 rồi, lại bị sư thúc nhìn chằm chằm mắng, y cũng rất xấu hổ.
Tại sao vị này lại ở đây?
Lý Hạo cũng có chút ngoài ý muốn, sư thúc của Bắc Quyền?
Nam Bắc song quyền, coi như là nhất mạch?
Nam Quyền bá đạo nóng bỏng, Bắc Quyền đường hoàng đại khí, thoạt nhìn cũng không phải nhất mạch chi quyền. Tới giờ Lý Hạo mới biết, hai người này còn có nguồn gốc như vậy.
Bắc Quyền ho khan một tiếng: “Sư thúc, ta là...ta chăm sóc Hạ sư đệ. Tính cách hắn lười biếng, lại rất láu cá, ta không trấn áp một hai, thì hắn đã bị Võ Vệ quân giết chết từ mấy năm trước rồi.”
Lão nhân không nói gì nữa, chỉ là vẫn nhắc nhở: “Không nên quá đáng, bây giờ Hạ Dũng người ta cũng là một người có tuổi rồi, ngươi cứ đánh người ta như là cháu trai, không thích hợp!”
Bắc Quyền bất đắc dĩ.
Ai nói coi như cháu trai mà đánh?
Lần cuối cùng cháu trai này đấu quyền với ta, thực lực đã tiến bộ rất nhiều, bây giờ không thể là cháu trai, xem như con trai vẫn còn kém hơn một chút.
Vị này lại tới đây... Thật sự là...xui xẻo!
Nhìn thoáng qua Lý Hạo, tên này lại không nói vị này cũng ở đây. Hôm qua mặc dù có tin tức nói Phong Vân các xuất hiện, lục đại Thần Thông bị giết, nhưng y không nghĩ nhiều, bây giờ biết... Thì ra cái gọi là lục đại Thần Thông lại là lão võ sư thế hệ trước của Ngân Nguyệt.
Giờ phút này, Lý Hạo cũng mở miệng: “Mấy vị tiền bối, còn có hai vị sư thúc Bắc Quyền, Thiên Kiếm đều nghỉ ngơi một lát đi, ta đã mời Bá Đao, Phích Lịch Thối, nguyên soái Hoàng Vũ, ti trưởng Khổng Khiết cùng nhiều vị cường giả chạy tới. Chờ mọi người hội hợp, ta lại nói chính sự.”
Tất cả mọi người đều hơi nhíu mày, Thiên Kiếm trầm giọng nói: “Có cần không? Một Phong Vân các mà thôi!”
“Ta còn có mục đích khác.”
Lý Hạo cười một tiếng: “Tóm lại... Kế tiếp còn cần phải làm phiền chư vị tiền bối hỗ trợ!”
Bắc Quyền suy nghĩ một chút rồi nói: “Bá Đao chắc là ở không xa, những người khác, nhanh cũng phải mất khoảng ba ngày mới tới được... Ba ngày sau Phong Vân các công khai bảng xếp hạng, chưa chắc đã kịp.”
Lý Hạo cười nói: “Không sao cả, ta đã thông báo đi xuống, để cho các hành tỉnh tạo thuận tiện cho việc này. Dùng máy bay vận chuyển mấy vị tiền bối, nếu tốc độ nhanh, hơn một ngày là có thể chạy tới.”
Mọi người ngẩn ra.
Rất nhanh, tất cả đều thầm mắng một tiếng.
Nhớ lại, bây giờ tên này đã là một trong những bá chủ Thiên Tinh, cho dù các hành tỉnh lớn không đầu nhập vào hắn, thì cũng sẽ hỗ trợ chút chuyện nhỏ này.
Ai dám không nể mặt?
Chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy mà thôi, ngươi không nể mặt... Cẩn thận Lý Hạo tìm giết chết ngươi.
Hơn một ngày, đủ để mang người đến.