“Lợi hại!”
Trần Diệu cười cười: “Quả nhiên, nơi này đã là đầm rồng hang hổ. Ta chỉ thử thăm dò phòng ngự phủ đô đốc Thiên Tinh như thế nào... Có vẻ như, rất tốt!”
Trong lòng lại hơi hít vào.
Ông không yếu, thực sự không yếu.
Lúc trước cùng đám người Lý Hạo đại chiến một hồi, các nhà đều liều mạng tăng lên, ông cũng tăng lên tới tam hệ thần thông. Lấy thực lực này tiềm hành tiến vào, lại trong chớp mắt đã bị người phát hiện.
Hơn nữa còn không phải Lý Hạo!
Điều này quá khủng khiếp.
Chẳng lẽ mấy người Thiên Kiếm đều bước vào hàng ngũ tam hệ?
Trần Diệu đều có chút muốn chửi bới, nhiều tiền như vậy?
Thật sự, ngay cả khi ông tăng lên tam hệ cũng có chút đau lòng, tiêu hao mấy trăm vạn thần năng thạch, đổi lấy chút nước suối sinh mệnh để củng cố cảnh giới.
Đám người bọn họ đến tình trạng này, đột phá kỳ thật là có thể.
Nhưng mỗi một lần đột phá, đầu tiên phải nhìn thần năng thạch, thứ hai là nhìn yêu thực, thứ ba còn phải xem thần bí năng, nội kình, khí huyết, thân thể có thể tăng lên được hay không.
Bằng không.... Chỉ dựa vào nước suối sinh mệnh cũng vô dụng.
Mỗi lần đề thăng, tiêu hao rất nhiều.
Đám quỷ nghèo Ngân Nguyệt thế mà tăng lên nhanh như vậy?
Vẫn có chút bất ngờ.
Dù sao cho dù Lý Hạo cướp được nhiều bảo vật như vậy, cũng không thể chuyển hóa thành thực lực nhanh như vậy đi?
Trong lòng nghĩ tới những điều này, ông cũng bất động thanh sắc: “Lý Hạo, ngươi sắp khai phủ, ta sợ ngươi có chút việc không hiểu, tâm sự một chút như thế nào?”
Lý Hạo nở nụ cười.
Cha con Trần gia... Rất thú vị, là cỏ đầu tường điển hình.
Muốn nói xấu, Tuần Kiểm Ti cũng có chút mục nát, nhưng cũng không tính là mục nát triệt để đến cực hạn, nhưng tuyệt đối không tốt như vậy.
Muốn nói tốt, lần trước hai cha con còn giúp bọn họ một phen, bây giờ quản lý một số vụ án phàm tục cũng là Tuần Kiểm Ti, coi như có thể chống đỡ được.
Đó là loại kia, điển hình không làm nhiều hơn một chút, cũng không làm ít hơn một chút, cảm giác giống như làm nhiều hơn thì sẽ chết.
Đối với Tuần Kiểm Ti... Chỉ cần đánh giá hai từ, tầm thường!
Cũng giống như cha của Trần Diệu, cũng như vậy, tầm thường.
Không lên không xuống, không trước không sau.
Phía trước có hai lão ti trưởng, phía sau cũng có người đứng chót.
Quyền không phải là lớn nhất, nhưng không phải là nhỏ nhất.
Thực lực không phải là mạnh nhất, nhưng cũng không phải là yếu nhất.
Loại người này... Không thể không nói, đôi khi thực sự trông rất khó chịu, rất đáng ghét. Không có gì nổi bật, cũng không chìm nghỉm, có cảm giác như không được chào đón.
“Trần ti trưởng thật khách khí!”
Tới cũng lén lút, thật sự là... Không có gì để nói.
Nhưng Lý Hạo cũng không ngại nói chuyện với đối phương, với vị này, hắn còn chưa chính thức liên lạc qua. Hắn cũng muốn nghe một chút, vị này tới là muốn làm gì?
“Tùy tiện tìm một chỗ ngồi đi, ta cũng là lần đầu tiên đến nơi này, không quá quen thuộc.”
Lý Hạo đi về phía một đình giữa hồ, hậu viện này thật không nhỏ, còn có hồ nhân tạo. Giữa hồ còn xây một cái một đình, giờ phút này gió lạnh gào thét, nếu là cầm theo một cái lò nướng, ăn chút đồ nướng, uống chút rượu, hẳn là cảm giác không tệ.
Trần Diệu nhìn mấy người xung quanh: “Mấy vị... Nhường đường một chút?”
Còn vây quanh làm gì?
Mấy người cười cười, trong nháy mắt biến mất.
Tới vô ảnh đi vô tung, từng người một thực lực mạnh mẽ, làm cho Trần Diệu cũng chịu áp lực. Đám người Ngân Nguyệt tiến bộ cũng quá nhanh đi.
......
Trong đình giữa hồ.
Không có nước trà nóng hổi, không đàm đạo cao xa, càng không có thịt nướng, chỉ có gió lạnh gào thét.
Gió lạnh vờn quanh Lý Hạo, dần dần dập tắt.
Giống như thủy tổ của gió, gió lạnh cũng dần dần vòng qua Lý Hạo.
Lý Hạo ngồi xuống, đối diện, Trần Diệu cũng ngồi xuống.
Cho đến giờ phút này, Lý Hạo mới lần đầu tiên thực sự nhìn rõ vị ti trưởng Tuần Kiểm Ti này. Thoạt nhìn không lớn lắm, khoảng 40 tuổi, diện mạo không đại biểu cái gì, có chút gầy gò, không tính là quá cao lớn, có chút cà lơ phất phơ, tựa như lưu manh đường phố.
Trần Diệu cảm thấy không thoải mái lắm.
Hai người không uống trà, cũng không uống rượu, ngồi mặt đối mặt như vậy thực sự rất xấu hổ.
“Lý đô đốc có uống rượu không?”
“Có thể, một chút!”
“Vậy thì tốt rồi!”
Trần Diệu cười, vung tay lên, trước mặt xuất hiện một vò rượu, mở ra, một mùi rượu đặc biệt mê người tràn ra.
Ông lấy ra hai chén bạch ngọc, một chén rơi vào trước mặt Lý Hạo.
Lý Hạo thấy ông muốn rót rượu, cười cười, trong tay hiện lên hơi nước, trong nháy mắt phất qua chén, rửa sạch một chút...
Sắc mặt Trần Diệu hơi cứng ngắc.
Cái này... Người sẽ làm như vậy sao?
Ghét bỏ hay là như thế nào?
Cũng không nói nhiều, rượu như thủy long, đổ vào chén Lý Hạo.
Trần Diệu tự mình bưng lên một chén, uống một ngụm nhỏ, lúc này mới cảm thấy bầu không khí không còn cứng ngắc như vậy nữa, mở miệng nói: “Lý đô đốc có biết, năm đó Cửu Ti thành lập như thế nào?”
“Không rõ lắm, trong sách ngược lại có ghi chép một ít. Hơn 80 năm trước, dân chúng lầm than, chín đại Thánh Nhân quật khởi, có người triều đình, cũng có người trong giang hồ, thậm chí còn có tướng lĩnh trong quân đội... Những người này bất mãn Hoàng thất vô đạo, cho nên lật đổ Thiên Tinh vương đời trước, bức Hoàng thất lui về phía sau màn, thành lập Cửu Ti, khai sáng thời đại Cửu Ti...”
Trần Diệu khẽ gật đầu, đối với chuyện Lý Hạo nói hai chữ “Thánh Nhân” với điệu bộ có chút trào phúng, cũng không thèm để ý, mà cười nói: “Nói thật, nếu ngươi hỏi những lão nhân trăm tuổi kia, hỏi bọn họ, 80 năm trước và bây giờ, khi nào tốt hơn... Chắc ngươi sẽ có câu trả lời.”