TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1494: Di tích cấp hai (1)

“100 triệu!”

Thành bắc.

Ánh mắt của Lý Hạo trong nháy mắt phát sáng, mang theo chút rung động, mẹ nó!

Thật sự dám dốc hết vốn liếng!

100 triệu Thần Năng Thạch… cho dù thế lực tham dự lần này rất nhiều, một nhà ít nhất cũng phải bỏ ra từ mấy trăm đến chục triệu, cái này… chẳng lẽ tận thế rồi sao?

Đương nhiên, những thế lực này đã đứng vững hơn chục năm, trước khi siêu năng quật khởi đã bắt đầu đào bới di tích, nhưng … mỏ lớn cũng không nhiều.

100 triệu, cho dù dựa theo quân dụng mà tính, cũng được 1000 vạn khối.

Đương nhiên, nếu như dựa theo cái mà lúc trước Hồng Nhất Đường nhặt được để tính, 3 khối có thể so với một vạn, những khối lớn như vậy, cũng chỉ 3 vạn khối mà thôi.

Nhưng, thời đại bây giờ, nguồn năng lượng đã khô kiệt.

Lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy chứ?

Lý Hạo biến sắc.

Nam Quyền đã nói, chồng chất tại đó, căn bản không có bố trí gì, ý tứ rất rõ ràng, đồ vật ngay tại đây, Lý Hạo ngươi có dám bước đến lấy hay không.

Đương nhiên là dám!

Lý Hạo nhìn về phía đám người, trầm giọng nói: “Hồng sư thúc, ngươi và ta cùng vào nhé.”

Hầu Tiêu Trần nhíu mày: “Chỉ hai người các ngươi thôi sao?”

Muốn chết sao?

Hay là muốn đi chịu chết?

Lão đứng lên, hờ hững nói: “Lần này ta cũng muốn vào! Không có gì hơn bản nguyên phù chú, tứ hệ thậm chí là ngũ hệ Thần Thông, thân phận của yêu thực…. ta cũng muốn đi học hỏi một chút!”

Diêu Tứ muốn mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói chuyện.

Lý Hạo để ông lưu tại đây, để canh chừng Tuần Dạ Nhân, bên ngoài cũng cần có cường giả tọa trấn.

Quang Minh Kiếm đứng dậy: “Tính thêm ta một người nữa!”

Khuôn mặt lạnh lẽo của Ngọc Tổng quản lộ ra nụ cười: “Vậy ta cũng muốn đi!”

“Các ngươi quá yếu!”

“…”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Ngọc Tổng quản tái đi, Quang Minh Kiếm cũng khẽ nhíu mày.

Hầu Tiêu Trần bất động như núi, đâu phải nói ta.

Chỉ là nói hai người các ngươi mà thôi.

“Hầu Bộ Trưởng cũng lưu lại đi.”

“…”

Hầu Tiêu Trần nhìn hắn, cứ như vậy mà nhìn, cũng không mang theo bất cứ sắc thái gì.

Lời này có nghĩa là… vừa nãy ngươi nói quá yếu, cũng có phần ta trong đó hay sao?

Lão chỉ là nhìn chằm chằm Lý Hạo, bộ mặt bình tĩnh.

Từ lúc nào, ta bị xem như là kẻ yếu vậy?

Mấy ngày trước, ta mới vừa giết mấy vị Thần Thông, ngươi có nhìn thấy hay không?

Cả đời Hầu Tiêu Trần ta, ai dám coi ta là kẻ yếu chứ?

Khi Bình Nguyên Vương còn sống cũng không dám như vậy.

Ánh Hồng Nguyệt đánh vào Ngân Nguyệt, cũng không dám mảy may khinh thường ta chút nào.

Đến cuối cùng, thế mà lại bị một mao đầu tiểu tử làm ngơ, đây là một loại sỉ nhục, ánh mắt lão có chút biến ảo, nhìn Lý Hạo, lại nhìn qua Hồng Nhất Đường, là Hồng Nhất Đường dạy ngươi sao?

“100 triệu Thần Năng Thạch… chi đúng là bạo.”

Giờ phút này, Chu Thự Trưởng cũng chậm rãi nói: “Xem ra, Cửu Ti đã hạ quyết tâm, lần này nếu như có thể trốn thoát… Lý Hạo ngươi cũng coi như chân chính có thể đứng vững trong thiên hạ, tiếp theo đó, ngươi lại muốn gây sức ép như thế nào, chưa đến lần khôi phục thứ hai, sẽ không có ai dám trêu chọc ngươi.”

Nếu lần này có thể thắng, Cửu Ti đều phải rút cổ về, im lặng liếm vết thương của mình.

“Đó là đương nhiên!”

Lý Hạo cũng cười: “Ta muốn một lần làm xong, nếu không… sao dám khoe khoang như vậy! Lần này thành công, đánh gãy xương cốt của bọn hắn, mấy lão già Cửu Ti kia, không được thì co đầu rút cổ về sao? Ta cũng muốn xem, lần này Cửu Ti có thể để đám già đó bước ra hay không.”

“Thế thì chưa chắc đã ra.”

Chu Thự Trưởng cười cười: “Những người này sẽ không tùy tiện bước vào, còn cần họ trấn áp Hoàng Thất nữa. Phía Hoàng Thất, hẳn là có một vị cường giả bị bọn hắn bắt giữ, có thể là lão Thiên Tinh vương… nếu không, chưa chắc phải làm như vậy.”

“Lão Thiên Tinh vương, năm đó đánh nhau với Cửu Ti, cuối cùng bị thua, cho Cửu Ti cơ hội vùng lên, nhưng mấy chục năm trước, mấy vị lão Ti trưởng cũng nhanh chóng lui về phía sau, hẳn là có quan hệ với phản kích của vị kia…”

Lý Hạo sớm đã không cảm thấy kinh ngạc!

Những người này còn sống, rất kỳ quái sao?

Không có gì lạ cả!

Giờ phút này, hắn ngược lại rất hiếu kỳ, Ngân Nguyệt còn bao nhiêu võ sư thế hệ trước còn sống?

Ngân Nguyệt không thể một người cũng không có, Cửu Ti và Hoàng Thất người ta, hơn cả trăm tuổi vẫn còn sống, Ngân Nguyệt cho dù có hiếu chiến, nhưng dựa vào tình hình hiện giờ, trong số mấy vị võ sư lớn tuổi nhất, Viên Thạc 70 tuổi đã xem như là vị võ sư già nhất.

Những người già hơn kia, đều chết sạch rồi sao?

Đương nhiên, những điều này hắn cũng không hỏi.

Hắn nhìn thoáng qua Hầu Tiêu Trần: “Hầu bộ, nếu ngươi vào đó… chỉ sợ… không được tốt lắm, một khi xuất hiện lượng lớn cường giả, ta và Hồng sư thúc dù sao cũng đã phá vỡ khóa siêu năng, còn ngươi thì…”

Hầu Tiêu Trần chỉ nhìn hắn, vẻ mặt thanh lãnh, không nói một lời.

Ngươi đang xem thường ta hay sao?

Lý Hạo cười: “Tốt thôi, vậy cứ tính cả Hầu Bộ Trưởng vào đó!”

Đang nói, có một người phá không đến, cũng không nói gì, chỉ là vô cùng cao ngạo, vóc người cao lớn che khuất ánh mặt trời.

Giờ phút này, Thiên Kiếm mặc trường bào, cứ như tiên nhân giáng thế.

Phía sau lưng, mang một thanh đại kiếm, trông đặc biệt xuất trần.

Nhìn Lý Hạo, thản nhiên nói: “Đi thôi!”

“….”