Họ đều nhìn về phía Chu thự trưởng, trên người đối phương mơ hồ hiện lên một số khóa siêu năng, thoáng qua liền tắt.
Đây xác thực là biểu hiện của võ sư.
Còn rốt cục mạnh đến mức nào, thì không đoán được, nhưng ít nhất một vị võ sư cũng đã bắt đầu bão hòa khóa siêu năng, nếu không thì võ sư nhỏ yếu, có thể trực tiếp chiếu rọi ra, cản cũng càn không nổi.
"Còn tốt!"
Hồ Minh Pháp nhẹ nhàng thở ra: "Lý Hạo cùng Hồng Nhất Đường hiện giờ vẫn là song hệ Thần Thông, Lý Hạo không đứt gãy khóa siêu năng khác, đến lúc đó cho dù tạm thời đột phá, có thể vào tam hệ là hết đát, muốn trực tiếp tiến vào tứ hệ, trong nháy mắt bộc phát nhị hệ năng lượng, hắn sao chịu nổi chứ."
Coi như trong dự liệu.
"Vậy cứ thả ra tin tức, liên hệ Ánh Hồng Nguyệt, trước dùng Thần Năng thạch làm mồi nhử, không được thì. . . sẽ liên lạc lại Ánh Hồng Nguyệt, cung cấp 1 thanh thần binh xem như mồi nhử. . . cứ đặt ở chỗ dễ thấy nhất trong di tích, để hắn đi vào lập tức có thể nhìn thấy, cảm giác được!"
. . .
Trong đại viện thành bắc, Lý Hạo trông rất khó chịu.
Loại cảm giác bị người nhìn thấu, khiến hắn vô cùng không thoải mái.
Hắn nhìn về phía khu vực trung ương, nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
Diêu Tứ thấy hắn nhíu mày, trấn an nói: "Cửu Ti sẽ không liên tục hợp nhất mảnh vỡ, bọn hắn cũng biết thứ này hợp nhất, đối với rất nhiều người cũng đồng nghĩa không có bí mật nào, cho nên các mảnh vỡ không thể hợp nhất, thật ra cũng có sự ăn ý của tất cả mọi người, ngoại trừ lần này đối phó ngươi. . . trừ phi lần sau gặp lại kẻ thù chung, nếu không thì sẽ không lấy ra, bằng không dò xét nhà ai, chẳng phải là không còn bí mật nào nữa sao?"
"Đây là mảnh vỡ Khuy Thiên Kính trong truyền thuyết sao?"
Lý Hạo từng nghe tiểu thụ nói, thời kì cổ văn minh, mảnh vỡ tấm gương nổi danh nhất, có lẽ chính là Khuy Thiên Kính này, nghe nói đã từng vỡ vụn.
"Chuyện này thì không rõ. . . chỉ là cổ tịch từng đề cập, nhưng đúng hay không, khó xác định, cổ tịch nói quá mơ hồ, Khuy Thiên Kính này nhìn trộm thiên địa vạn vật, không gì làm không được, mảnh vỡ mà giờ chúng ta nhìn thấy, cũng không có năng lực này."
Lý Hạo không hỏi nữa.
Một lát sau, Nam Quyền đi đến: "Vừa nãy bên hoàng thất đưa đến tin tức, Tài Chính Ti cung cấp di tích, ngày mai chính thức mở ra! Mời ta cùng đi thám hiểm. . ."
Y nhìn về phía Lý Hạo: "Chỗ di tích này đại thể là như vầy, sau khi ngươi đi vào, nhân số tiến vào vượt quá 100 người, sẽ tự động đóng, sau 5 ngày mới có thể đi ra ngoài. . . không đến 100 người, là có thể tùy thời ra vào."
Lý Hạo khẽ giật mình: "Còn có quy củ này?"
"Đúng!"
Nam Quyền gật đầu: "Rất nhiều di tích cũng có, nhất là đại học võ khoa, coi như kiểu n trường họckhép kí, tiến vào thì phải chờ 5 ngày, sau đó nghỉ ngơi, mới có thể mở ra lần nữa."
"Nơi đó có thể dung nạp 100 người?"
"Không phải có thể dung nạp 100 người, mà là số người đi vào quá 100 người, thì sẽ đóng lại!"
Nam Quyền giải thích: "Nói cách khác, đi vào 1000 người, thậm chí 10,000 người, cũng không đáng kể. . . nhưng vượt quá 100, di tích sẽ đóng kín, lúc này, trong tình huống bình thường không thể nào mở ra."
Lý Hạo cau mày, kiểu di tích khép kín, đây coi như là di tích phiền toái nhất, đóng cái chính là 5 ngày.
5 ngày, chuyện gì cũng có thể sẽ phát sinh.
Lý Hạo trầm giọng nói: "Ngươi nói đóng kín. . . là không thể ra, chỉ có thể đi vào sao? Ví dụ như quá 100 người, người còn có thể tiếp tục tiến vào. . . nhưng không thể đi ra?"
Nam Quyền gật đầu: "Đúng, có thể đi vào! Cho nên cũng không tính khép kín toàn bộ, chỉ có thể nói là nửa khép kín, nhưng trong quá trình này, tất cả mọi người không tài nào đi ra."
Nam Quyền tiếp tục nói: "Số người thăm dò lần thứ nhất, tất nhiên sẽ ít hơn 100 người, sẽ để cho di tích duy trì mở ra. . . nhưng. . . nếu ngươi lựa chọn tiến vào, chỉ sợ. . . sẽ trong nháy mắt vượt quá 100 người!"
Lý Hạo chỉ cần đi vào, di tích trong nháy mắt sẽ trở thành di tích đóng kín không tài nào đi ra.
Mời Nam Quyền đi dò xét. . . không thể không nói, là một ứng cử viên rất thích hợp.
Nam Quyền nhìn về phía hắn: "Ngươi như thế nào quyết định? Nếu thật sự muốn liều một lần. . . ta cứ vào xem, bọn hắn vì dụ ngươi đi vào, chỉ sợ sẽ bỏ thêm một số đồ tốt, có lẽ ta còn có thể kiếm chút lợi lộc. . ."
Bằng không, như thế nào dụ Lý Hạo?
Lý Hạo nhìn y, Nam Quyền thật ra là kẻ đầu cơ, nhưng lúc này đây. . . Lý Hạo chậm rãi nói: "Ngươi tiến vào. . . chưa chắc có cơ hội. . . đương nhiên, trước lúc ta đi vào đó, có lẽ ngươi có cơ hội rút lui trước thời hạn. . ."
Nam Quyền nhíu mày: "Ngươi xác định đi vào?"
"Không xác định, ta muốn nhìn xem bọn họ có thể lấy ra bảo vật gì, khiến cho ta động lòng, khiến cho ta bất chấp nguy hiểm, khiến cho ta biết rõ là cạm bẫy, ta vẫn còn đi vào! Nếu Cửu Ti dám làm như thế, khẳng định cảm thấy ta tất nhiên sẽ động tâm!"
Lý Hạo cười: "Đã như vậy. . . ta cũng muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ!"
"Ta nên đồng ý?"
Nam Quyền nhìn hắn, có chút nghiêm túc: "Còn nữa, tại đây, đừng gửi gắm hi vọng vào huyết mạch của Bát đại gia, huyết mạch của Bát đại gia cũng chỉ có chút tác dụng tại Ngân Nguyệt, ở đây. . . có lẽ chút tác dụng đều không có!"
"Ta biết."
"Được!"
Nam Quyền không nói thêm gì nữa, Lý Hạo muốn nhìn, y cũng muốn nhìn xem, Cửu Ti có thể lấy ra vật gì tốt?
Đây là một cuộc thám hiểm mà đôi bên đều biết.
Thứ phải thám hiểm không phải bảo vật trong đại học võ khoa, mà là xem Cửu Ti có thể cung cấp thứ gì.
Vô cùng buồn cười, cho dù hiện thực phát sinh như thế.
. . .
Chờ Nam Quyền rời đi, Diêu Tứ thở ra một hơi: "Ta và ngươi đi vào chung!"
Tâm ý của Lý Hạo đã quyết, giờ hắn đã leo lên thuyền giặc, còn cùng đi theo.
Lý Hạo lắc đầu: "Bên ngoài cũng cần người, nếu đi vào. . . hang ổ cũng bị người ta bưng, vậy làm sao bây giờ?"
Tuần Dạ Nhân vẫn là một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ, Diêu Tứ đi, vậy cũng không tốt.
"Chờ xem đi!"
Lý Hạo cười nói: "Vậy phải xem bọn chúng chấp nhận bỏ ra bao nhiêu thứ, đại biểu quyết tâm giết ta của bọn chúng lớn bao nhiêu, trả giá cao lớn bao nhiêu. . . Ta rất chờ mong, hi vọng Cửu Ti có thể lấy ra một số bảo vật khiến cho ta không khỏi chờ mong!"
Tất cả mọi người không nói tiếp.
Thời khắc này, mọi người cũng không biết rốt cuộc là tốt hay xấu.
. . .
Hôm sau Nam Quyền liền tiến vào.