Lý Hạo nghiêng đầu nhìn y: “Không biết sao?”
“Thật sự không biết!”
Hồ Thanh Phong cẩn thận từng li từng tí nói: “Thuộc hạ cũng không có chứng cứ, nhưng bọn Đạo Kiếm đều không nghe lời cho lắm, có chút buông tuồng, không coi ra gì quy củ của Tuần Dạ Nhân, đó là sự thật.”
Lý Hạo bật cười.
Cũng không để ý đến y nữa.
Lúc này phía trước bước tới mấy người, Lý Hạo nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện, bước thẳng vào lầu làm việc của Hầu Tiêu Trần.
Nơi xa, Mắt To truyền âm nói: “Nhìn thấy không? Quá quách lối! Đạo Kiếm, tìm hắn gây sự đi thôi!”
Đạo Kiếm cũng không để ý tới, chỉ nhìn Lý Hạo một lát, khẽ nhíu mày, sau đó truyền âm nói: “Hắn rất mạnh!”
“Bọn ta đương nhiên biết!”
Mắt To bó tay.
Đạo Kiếm lại liếc Mắt To, nhíu nhíu mày, nghĩ một chút mới chậm rãi nói: “Không nên đi trêu chọc hắn, người này… nhìn tác phong, là có thể biết được ra tay rất vô tình, rất tàn nhẫn!”
Lý Hạo không nhìn mình, nhưng cũng không phải hoàn toàn ngó lơ, dù gì cũng gật đầu, bất kể nói thế nào, phách lối thì phách lối thật, phách lối từ trong xương cốt, không để bọn họ trong mắt.
Y cũng không phải quá để ý, nhưng cảm nhận được sự khinh miệt của Lý Hạo đối với bọn họ.
Nếu thật sự trêu chọc…người ta cũng không phải là lão bối trọng nhân tài gì, kẻ này còn trẻ hơn bọn họ, nhưng sẽ không nể mặt bọn họ.
Mắt To có chút uể oải: “Ta cũng không muốn trêu chọc hắn, nhưng hắn… thật ngông cuồng, từ trước đến nay, cũng chưa từng gặp kẻ nào ngông cuồng như vậy, trước đó chúng ta cũng gặp một số nhân vật lớn, ngay cả thất hoàng tử cũng đã gặp qua, cũng đâu phách lối như hắn.”
Chỉ là có chút khó chịu thôi.
Bọn họ ở bên ngoài, ai mà không xưng tụng là thiên tài yêu nghiệt chứ?
Thế nhưng… đến phiên Lý Hạo, tâm trạng tốt thì gật đầu, tâm trạng không tốt thì sẽ trực tiếp xem như ngươi không tồn tại, tệ hơn nữa, trực tiếp bảo ngươi xéo đi, ai chịu nổi cơ chứ?
Hơn nữa, trước đó Lý Hạo đại chiến tứ phương, bọn họ tốt xấu gì cũng đã rút kiếm tương trợ, kết quả người ta vẫn là thái độ này… Mắt To càng thêm khó chịu!
Chúng ta cũng đã từng giúp ngươi đấy.
Đương nhiên, Lý Hạo không cảm thấy như vậy, trong bốn người thì hắn còn có chút hảo cảm với tên dùng thương, mấy người khác thì hắn cũng xem như không tồn tại.
Ngày đó lúc mấy người này ra tay, hắn cũng để ý đến, kẻ cầm thương chính là người đầu tiên giúp đỡ hắn, hai người kia chần chờ một chút, cho nên Lý Hạo chỉ coi bọn họ là tự cứu, dù sao khi đó bọn Hầu Tiêu Trần đều phát huy, Diêu Tứ cũng đã ra sân.
Sau lưng, tên nịnh bợ Hồ Thanh Phong, cẩn thận từng li từng tí quay đầu nhìn hắn, đè thấp giọng nói: “Đại nhân, mấy người này mãi không phục đại nhân…”
“Im miệng!”
“Vâng!”
Hồ Thanh Phong không dám nhiều lời, trong lòng oán thầm, vị này rốt cục đang nghĩ gì thế?
Đáng tiếc, y cũng không dám nói quá nhiều.
Lý Hạo cũng không cần biết y nghĩ như thế nào, hắn sắp sửa lên lầu, nhưng kẻa này vẫn còn theo sau, không nhịn được nói: “Được rồi, ngươi cứ đi làm việc của mình… nếu như không biết phải làm gì, thì ngươi đi thám thính giúp ta một số tin tức…”
“Đại nhân xin cứ dặn dò!”
“Mấy quý tộc lần trước chạy thoát, ngươi thống kê thành một danh sách cho ta, dò xét rõ bọn chúng giờ đang ở đâu, động tĩnh nhỏ một chút, đừng kinh động những người khác!”
“Vâng!”
Hồ Thanh Phong mừng rỡ, đây cũng là nhiệm vụ quan trọng.
Sở dĩ y từ trước đến nay muốn lôi kéo làm quen Lý Hạo, không phải là vì muốn dựa hơi Lý Hạo hay sao?
Về phần Hầu Tiêu Trần… con người Hầu Tiêu Trần làm việc quá sức rạch ròi, cũng là người rất khó thân cận, là người trao đổi đúng giá, ngươi làm việc, lão sẽ cho ngươi chỗ tốt, ngươi không làm việc, lão sẽ mặc kệ ngươi…
Như vậy tốt thì cũng tốt, nhưng đối với Hồ Thanh Phong thì quá mức xa vời.
Quá khó chịu!
Người như Lý Hạo, có lẽ sẽ có chút khác biệt, tác phong của đôi bên cũng không giống nhau.
Dù sao hai người cũng xem như cùng một bọn, y từ bên Hầu Tiêu Trần nhảy qua bên Lý Hạo, Hầu Tiêu Trần chắc cũng sẽ không để ý, tốt biết bao.
…
Trên lầu.
Lý Hạo gõ cửa bước vào.
Hầu Tiêu Trần cười nhạt nói: “Không kịp nghênh đón Đô đốc, thật là thất lễ!”
Lý Hạo lập tức cười nói: “Hầu bộ nói như vậy là đang cố ý trêu chọc ta sao! Phủ Đô đốc Thiên Tinh của chúng ta, Hầu bộ mới là chính chủ, còn ta chỉ là phụ tá, nói đùa sao!”
Hầu Tiêu Trần nhìn hắn, Lý Hạo cười: “Hầu bộ, ngươi sẽ không vì nghe mọi người gọi ta là Đô đốc mà cảm thấy khó chịu trong lòng chứ?”
“…”
Hầu Tiêu Trần cười cười, cũng không nói gì.
Ngọc Tổng quản đứng bên cạnh cũng không nói gì, kéo cái ghế cho Lý Hạo, ra dấu hắn ngồi xuống rồi nói.
Hầu Tiêu Trần liếc Ngọc Tổng quản, thầm nghĩ, tiểu Ngọc gần đây có phải đầu óc không được tốt hay không?
Không thấy ta đang phân cao thấp với Lý Hạo sao?
Ngươi đưa cái ghế cho hắn là có ý gì chứ?
Ngọc Tổng quản thật không nghĩ quá nhiều, chỉ là nghĩ, cả hai đều đang ngồi, Lý Hạo đứng đấy thì không tốt lắm.