Dù là chiến pháp này do Chiến Vương, Nhân Vương hay là cường giả vô địch nào đấy sáng tạo đi chăng nữa.
Vào trong miệng của Tưởng Thế Huân cũng là loại tùy ý có thể lật đổ, phá vỡ quy củ, phá vỡ thế tục.
Lý Hạo ở đây, cảm ngộ được chính là những thứ này.
Phá vỡ trói buộc!
Đừng cảm thấy công pháp này rất mạnh, không có công pháp mạnh nhất, chỉ có công pháp thích hợp nhất mà thôi, cho dù là tổ tông sáng tạo, vậy cũng không được, ta có niềm tin sẽ sáng tạo ra công pháp mạnh hơn của tổ tông!
“Đánh vỡ thần trong lòng…bản thân ta sẽ là thần!”
Trong lòng Lý Hạo hiện ra ý nghĩ như vậy.
Đột nhiên cảm giác được, thu hoạch lần này thật sự to lớn, không phải là trên ý nghĩa bình thường, mà là đối với con đường tu luyện của mình được trình bày một cấp độ sâu hơn.
….
Lần nữa cáo biệt ba vị Đoàn Trưởng, Lý Hạo dẫn theo Hắc Báo tiến lên.
Hắn phải đi ra ngoài.
Đi đến bên cạnh hốc cây, thấy được tế đàn kia, cũng suy tư một chút, đi tới mở miệng nói: “Vương Thự Trưởng nói, tiền bối cần nguồn năng lượng quá lớn, ta bây giờ cho một chút cũng không có tác dụng gì… bất quá lần trước đa tạ tiền bối ra sức, cho một giọt nước suối sinh mệnh…”
Nói xong, Lý Hạo lấy ra không ít Thần Năng Thạch, toàn bộ nhét vào đó, đại lượng Thần Năng Thạch bị thôn phệ.
1 vạn khối, 2 vạn khối…
Mãi đến khi nhét vào gần 50 vạn khối, tế đàn này cũng không có một chút phản ứng gì.
Lý Hạo cũng dở khóc dở cười.
“Lần trước ta nhét vào một ít, liền cho một giọt nước suối sinh mệnh, quả nhiên là câu cá mà…”
Lần trước nếu mình có lòng tham, tiếp tục nhét, dù là nhét hết toàn bộ trên người, đại khái cũng sẽ không có thêm bất cứ phản ứng gì, cái cây này đang cố ý câu hắn.
Lý Hạo dở khóc dở cười, lại nhét thêm một số.
Mãi đến khi trên người còn sót lại đại khái chỉ khoảng 600 vạn khối, Lý Hạo lúc này mới nói: “Ta bây giờ còn chưa có năng lực giúp tiền bối khôi phục, chờ ta nắm được Hoàng Thất, nắm được khoáng mạch của Thiên Tinh trấn… những thứ này sẽ không còn là vấn đề nữa! Ta cũng rất chờ mong, ngày Thiên Tinh thành triệt để khôi phục…”
Nói xong, xoay người rời đi.
Trong bóng tối, một vài nhánh cây khẽ lắc lư, hình như rất hài lòng.
…
Trong phủ Thành Chủ.
Vương Thự Trưởng đứng trên cao nhìn ra phía xa, nhìn phía bên ngoài thành, cười cười: “Xem ra thu hoạch đúng là không tệ, Hòe tướng quân cũng coi như ăn được một bữa no nê, mặc dù hiệu quả không phải quá lớn, nhưng cũng là có lòng.”
Y cũng không bảo Lý Hạo để lại toàn bộ, không cần thiết, Lý Hạo còn rất nhỏ yếu, giờ khắc này có lẽ khôi phục cho cây nhỏ sẽ trợ giúp hắn nhiều hơn.
Hòe tướng quân là cái động không đáy, cho dù có nhiều đến đâu cũng không đủ dùng.
“Thủ Hộ đại nhân, Đế cung đã bị vứt bỏ, yêu thực bên đó, còn đáng tín nhiệm sao?”
Âm thanh của lão ô quy chậm rãi truyền đến: “Bất luận có đáng hay không… giờ phút này cũng sẽ không làm gì Lý Hạo, Lý Hạo cho đối phương quá nhiều chỗ tốt, vì cái gì mà không dựa vào Lý Hạo để tiếp tục khôi phục, tiếp tục cường đại? Giết Lý Hạo, cũng không có chỗ tốt gì… yêu thực so với yêu thú, vẫn đáng tin cậy hơn một chút.”
“Đại nhân… ngươi quên chính ngươi cũng là…”
“Ta chỉ là thần binh!”
Tốt a!
Vương Thự Trưởng bật cười.
Y quay đầu nhìn về phía quân doanh, bên kia, dường như cũng có một Hoàng Kim giáp hiển hiện.
“Cửu sư trưởng xem ra cũng nhiều thêm một chút chờ mong.”
Y mở miệng lần nữa, Lý Hạo chuyển đổi thần năng, bọn họ cũng không cảm thấy thất vọng, ngược lại thêm một chút cảm giác mong chờ, đây là một loại trưởng thành rõ ràng, hai người đều không cảm thấy có vấn đề gì.
Vả lại lần này Lý Hạo vào thành, dường như cũng đã có thêm một chút tư tưởng thuộc về chính hắn, người như vậy, mới xứng đáng kế tục truyền thừa của thời đại Tân Võ.
Người đương nhiên sẽ chết, chỉ có tư tưởng là không bao giờ bị tiêu diệt.
Cường giả có mạnh hơn đi chăng nữa, không có suy nghĩ của chính mình, vậy cũng chỉ là binh khí để chiến tranh, mà không phải là cường giả.
Lão quy cũng không nói chuyện, chỉ là cái quy tháp to lớn, xoay chuyển phương hướng một chút, hình như nhìn thoáng qua phía bên kia, nửa ngày sau mới nói: “Ngươi phải cố gắng nhiều đấy, vị này năm đó nếu không phải vì biến cố, sớm đã thăng chức Quân trưởng, nhục thân tuy rằng đã mục nát, tinh thần ngược lại càng lúc càng mạnh! Không hổ là người của Ma Võ.”
Vương Thự Trưởng xem thường: “Ma Võ thì sao chứ? Năm đó Kinh Võ của ta mới là đệ nhất!”
“…”
Lão quy cũng chẳng buồn nói thêm gì nữa, đã lúc nào rồi, còn tranh luận những thứ này sao?
Thấy lão quy không nói, y lại nói: “Thủ Hộ đại nhân không đồng ý sao?”
“Không có quan hệ gì với ta.”
Lão quy cũng chẳng buồn dây vào, Ma Võ thì có Nhân Vương, Kinh Võ thì có Đế Tôn, người ta Nam Võ còn nói người bọn họ là đệ nhất, ta chỉ là cái hồn của thần binh, tham dự những thứ này để làm gì?
Huống chi, đây còn là Thiên Tinh thành.
Ở đây Ma Võ cũng tốt, Kinh Võ cũng được, đều không phải là đệ nhất.
Quân Đoàn Trưởng của người ta, đến từ Nam Võ!
Cũng chỉ vì mấy vị đó không có ở đây, bằng không, nếu ngươi dám nói thế, chắc chắn đánh gãy chân của ngươi.
Trong núi không có đại vương, khỉ cũng dám xưng vương, ngươi cũng chỉ dám nói lúc bây giờ mà thôi.
…