TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1389: Trở về (cầu đề cử ngọc phiếu) (3)

Hiển nhiên, Lục Xuyên này cũng không phải gì cũng đều không hiểu, y biết, đến bên này cũng không tốt gì, nhưng y cũng biết, ở lại 3 tỉnh phương bắc, những người này đều chết chắc, không có chút hi vọng.

Vị tuần kiểm ở nơi xa, cũng trầm mặc một lúc, rất nhanh quát: "Ngu xuẩn, ta nói, ngươi nên hộ tống người đến phương bắc, Ngân Nguyệt ở ranh giới phương bắc! Đến bên kia, có lẽ còn có một chút hi vọng sống. . ."

"Vương ca, ta có nghĩ chứ, nhưng ta chỉ là một Tinh Quang Sư, cách xa những mấy hành tỉnh, Lâm Giang bên cạnh Ngân Nguyệt thì phong tỏa phòng tuyến, không cho người ta đi qua, động một tí thì trực tiếp giết người, tại đây, Vương ca giúp đỡ một chút. . . tốt xấu gì cho ta lén đi qua, bên kia. . . còn tàn nhẫn hơn cả phản quân của 3 tỉnh! Ta cũng chẳng còn cách nào khác. . ."

". . ."

Câu chuyện của hai người đều rơi vào trong tai của Lý Hạo.

Vị tuần kiểm này có vẻ cũng không phải người xấu, mà là hi vọng Lục Xuyên hộ tống người đến Ngân Nguyệt ở phương bắc, nhưng Ngân Nguyệt cách 3 tỉnh phương bắc đến những mấy hành, vượt qua Lâm Giang mới xem như hoàn toàn tiến vào Ngân Nguyệt.

Lâm Giang, phong toả con đường Ngân Nguyệt xuôi nam, cũng không cho những người khác tiến vào.

Còn về đi trên biển, Bắc Hải có rất nhiều hải tặc, dù là Bắc Hải Vương chết rồi, đoàn hải tặc Tinh Quang vẫn còn, còn có bảy đoàn hải tặc lớn khác, một chiếc thuyền đánh cá nhỏ làm sao có thể có thể đi vào phạm vi Nguyệt Hải.

Lý Hạo vốn muốn trực tiếp vượt qua Bắc Hải, đi tới Ngân Nguyệt.

Giờ trong lòng lại xao động, thuấn di một cái, biến mất ngay tại chỗ.

Vị tuần kiểm của Tuần Kiểm Ti kia đang trao đổi cùng Lục Xuyên, bỗng nhiên sắc mặt cứng, trước mắt xuất hiện một người trẻ tuổi, Lục Xuyên cũng có chút cứng đờ, quay đầu nhìn thoáng qua.

Lúc nhận ra đó cái vị đang thưởng thức phong cảnh ở đằng xa, bèn thở ra một hơi, quay đầu chắp tay nói: "Xin kính chào đại nhân!"

"Ngươi biết ta?"

"Không biết!"

Lục Xuyên chỉ cúi đầu: "Đại nhân tốc độ nhanh như vậy, hiển nhiên là cường giả, quấy rầy đại nhân ngắm biển, chúng ta lập tức đi liền."

Ở gần đó, hơn mười bình dân, quần áo tả tơi, nhìn sang bên này, có chút e ngại.

Lý Hạo mặc đồ không hào hoa xa xỉ, nhưng cũng không phải người bình thường có thể mặc.

Vị tuần kiểm ở bên cạnh thì nhìn nhiều Lý Hạo vài lần, hình như có chút quen mắt, nhưng lại không thể nhận ra, chỉ cảm thấy người tới thực lực cường đại, phong thái phi phàm.

Lý Hạo nhìn thoáng qua, tên Tuần Kiểm Ti này cũng không phải siêu năng, mà là võ sư, võ sư Trảm Thập cảnh.

Kẻ yếu, hắn vẫn có thể nhìn ra được.

"3 tỉnh phương bắc loạn lắm sao?"

Lục Xuyên cúi đầu, gật gật đầu: "Loạn! Từ sau khi Khấu tướng quân chết, 3 tỉnh phương bắc vẫn rung chuyển, vốn vẫn còn đỡ, từ khi bắt đầu sau mùa đông, phương bắc giá lạnh, năm nay thu hoạch cũng không tốt, rất nhiều bách tính bị ép gia nhập phản quân, hoặc là vào rừng làm cướp. . . nhanh chóng khiến 3 tỉnh phương bắc thối nát!"

Lục Xuyên thở ra một hơi: "Bây giờ vừa vào đông không lâu, sau này còn sẽ lạnh hơn, hết cách rồi, ta chỉ có thể đưa một số người vượt biển, tiến vào Trung Bộ, cầu con đường sống. Vốn dù là trời đông giá rét, không làm gì được thì kiếm ăn ở trong biển cũng được. . . Năm nay càng tệ hơn, cường đạo Bắc Hải đánh rất dữ, đều đang tranh địa bàn. . . chúng ta cũng không dám xuống nước bắt cá nữa."

"Ngươi là siêu năng, mặc dù chỉ là Tinh Quang Sư, dù có đói, cũng không đến lượt ngươi đói chứ?"

Lý Hạo nhìn y, Lục Xuyên tuổi trẻ cười: "Đại nhân, siêu năng cũng là người, huống chi ta chỉ là Tinh Quang. Siêu năng cũng có cuộc sống, ta có người thân, có bằng hữu, có hàng xóm. . . siêu năng cũng không phải thần tiên, không thể trơ mắt nhìn các hương thân phụ lão chết đói chết cóng ở trong nhà nha?"

Lý Hạo khẽ gật đầu: "Cũng đúng, đúng rồi, ta vừa mới nghe ngươi nói, con đường phía bắc lên Nguyệt Ngân, bị phong toả rồi hả?"

"Ai!"

Lục Xuyên thở dài: "19 tỉnh Phương bắc đều khổ, Ngân Nguyệt vị trí không tốt, mùa đông lạnh hơn. . . nhưng Ngân Nguyệt dù gì còn có trật tự, võ sư Ngân Nguyệt danh tiếng lớn, cường giả nhiều, cộng thêm Ngân Nguyệt khá ổn định, đi, tối thiểu có cơ hội tìm con đường sống! Thế nhưng mấy tỉnh Lâm Giang, luôn phong tỏa Ngân Nguyệt, không cho người Ngân Nguyệt ra ngoài, cũng không cho người ngoài tiến vào. . ."

"Mấy năm này, đều như thế."

Y lắc đầu thở dài: "Dù sao Ngân Nguyệt cũng là ở phương bắc, bây giờ chỉ có thể đến Trung Bộ cầu đường sống."

Nói xong, y ngẩng đầu nhìn Lý Hạo, nhỏ giọng nói: "Đại nhân. . . là người của Ngân Nguyệt?"

Lý Hạo cười: "Làm sao nhìn ra được?"

Người phương bắc, có nhiều nét tương đồng.

Lục Xuyên cũng cười: "Nhắc đến Ngân Nguyệt, hình như tâm trạng của đại nhân cũng tốt hơn. . ."

Lý Hạo bật cười, có sao?

Nói thật, trước kia thật không cảm thấy Ngân Nguyệt tốt, nhưng hôm nay nghe người ta nói, 19 tỉnh phương bắc, địa phương khác đều loạn, duy chỉ có Ngân Nguyệt còn trật tự, mảnh đất lạnh lẽo như thế, bọn họ cảm thấy đi Ngân Nguyệt còn có đường sống.

Đây coi như là một loại công nhận cực lớn!

Người tha hương, nghe người ngoài nói Ngân Nguyệt như vậy, Lý Hạo quả có chút vui vẻ.

Lý Hạo nhìn đám dân chúng gần đó, lại nhìn tuần kiểm luôn im lặng, chậm rãi nói: "Trung Bộ cũng là địa phương ăn người, đến Trung Bộ cũng chưa chắc có kết cục tốt. . ."

"Ta biết, nhưng thời đại này, chỗ nào không phải như thế?"

Lục Xuyên cười khổ: "Đều như thế! Nhưng Trung Bộ gì cũng phồn hoa hơn, dù là ăn mày, cũng không đói khổ như nơi khác."

Ở bên cạnh, vị tuần kiểm kia cau mày, cũng trầm giọng nói: "Trung Bộ gần đây thật ra đã tốt hơn, bên Thiên Tinh thành xuất hiện biến cố, chết một đống quý tộc, cũng đã chết một đống cường giả, không ít người bị hù dọa, Trung Bộ Tuần Dạ Nhân gần đây cũng bắt đầu đầy sức sống, tam đại tổ chức cũng yên tĩnh hơn hẳn, thật ra tốt hơn trước nhiều. . . chỉ là. . . nhanh chóng tràn vào quá nhiều nạn dân, chỉ e cũng khó mà tiếp nhận."

Dứt lời, nhìn Lý Hạo nói: "Đại nhân là chạy đến từ khu vực trung ương sao?"

"Nói thế nào?"

Vương tuần kiểm cúi đầu nói: "Chỉ có chút hiếu kỳ, bên Thiên Tinh thành không biết có thể đón nhận rung chuyển càng lớn hay không?"

"Cái đó thì khó nói lắm."

Lý Hạo lắc đầu, qua đúng khó nói.

Vương tuần kiểm nghe vậy cũng không nói gì thêm, thở dài, mỗi lần rung chuyển, kẻ bị liên lụy nhất không phải những quý tộc kia, mà là bình dân, siêu năng cũng không phải chịu ảnh hưởng gì, tối thiểu bọn chúng không lo ăn uống.

Lục Xuyên nghe vậy, cũng không nói gì, chỉ quan sát Lý Hạo, lại nhìn những bình dân chờ đợi ở xung quanh, nhỏ giọng nói: "Đại nhân. . . ta không quấy rầy đại nhân ngắm biển nữa, ta. . . ta đưa bọn họ một đoạn, chờ vượt qua con đường ven biển, ta mới có thể trở về. . ."

Y cảm thấy, không cần thiết trò chuyện quá nhiều với Lý Hạo, đương nhiên vẫn nói chuyện khách sáo, những người này trêu không nổi.

Y còn có việc cần làm.