Lý Hạo bước vào gian phòng.
Cũng không nói nhảm, trực tiếp nói: “Bảo các chủ của các ngươi đến đây trò chuyện một chút.”
Nữ quản lý có chút hơi khó xử, nhỏ giọng nói: “Đô đốc không biết, các chủ nơi đây chính là quý tộc của Hoàng Thất…”
“Còn cao quý hơn Bình Nguyên Vương hay sao?”
“Cái này…”
Nữ quản lý cũng nghi hoặc, Lý Hạo muốn tìm các chủ để làm gì chứ?
Lần này Lý Hạo đến đây, dường như chính là vì điều này, nàng suy tư một phen, chẳng lẽ hắn muốn hợp tác với Hoàng Thất sao?
Nhưng Hoàng Thất cũng không phải là loại lương thiện gì, là một mật thám bên ngoài của Hoàng Thất, những điều nàng biết cũng không ít, Hoàng Thất còn khó chơi hơn Cửu Ti rất nhiều, Lý Hạo nếu dính dáng đến Hoàng Thất, có lẽ sẽ dẫn sói vào nhà.
Nhưng giờ phút này, nàng lại không thể cự tuyệt.
“Vậy… ta sẽ đi thông báo!”
“Đi đi!”
Lý Hạo thản nhiên ngồi xuống, rất nhanh, nhân viên phục vụ bắt đầu lên món, đầy đủ mọi thứ.
…
Uống vài chén trà, ăn một ít gì đó, cửa ra vào mới có tiếng bước chân truyền đến.
Có người gõ cửa.
“Vào đi”
Sau một khắc, nữ quản lý dẫn theo một người bước vào, Lý Hạo nghiêng đầu nhìn lại, là một nữ nhân, dường như cũng không lớn lắm, khoảng 20 – 30 tuổi, đang khoác một cẩm bào lộng lẫy, tóc thì chỉ buộc lên đơn giản.
Vào phòng, nữ quản lý giúp đỡ nữ nhân cởi bỏ áo khoác và cẩm bào, lộ ra dáng người ngạo nhân, cùng với cẩm y bên người.
“Thiên Tinh hầu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Nữ nhân lộ vẻ tươi cười, rất tiêu chuẩn, ra vẻ đặc biệt nhiệt tình xán lạn, Lý Hạo vừa nhìn đã có chút khó chịu, nụ cười này… giống như đúc nụ cười hắn rèn luyện được từ Tuần Kiểm Ti.
Là nụ cười giả dối tiêu chuẩn.
Nữ quản lý cũng vội vàng giới thiệu nói: “Lý Đô đốc, đây là các chủ nhà ta, cũng là Thất công chúa điện hạ bây giờ của Hoàng Thất.”
Lý Hạo nhìn nhìn đối phương, cười cười, ra hiệu Hắc Báo tránh ra.
Hắc Báo nhảy xuống ghế, nhường ra vị trí.
Lý Hạo cười nói: “Công chúa điện hạ… mời ngồi!”
“…”
Sắc mặt nữ quản lý thay đổi, Thất công chúa ngược lại là không biến sắc, trực tiếp bước lên ngồi xuống, dường như cũng không quan tâm đây là chỗ ngồi của một con chó, mà lại cười nói: “Vinh hạnh, nghe nói Hắc Báo chính là đích truyền của cổ yêu, huyết mạch nồng đậm, cổ văn mình mặc dù đã không còn nữa, huyết mạch lại vẫn lưu truyền, bổn cung ngược lại muốn cùng Hắc Báo đại tôn giao lưu nhiều một chút.”
Hắc Báo ngẩng ngẩng đầu, không thèm để ý.
Trong lòng Lý Hạo cũng thầm than thở, thật biết nói chuyện.
Ta bảo ngươi ngồi chỗ ngồi của chó, ngươi cũng có thể nói như vậy, chi bằng ta gã ngươi cho Hắc Báo xem sao?
“Sẽ có cơ hội thôi!”
Lý Hạo cười một tiếng, lại nhìn vị Thất công chúa này, ngược lại là nhiều hơn mấy phần cảnh giác.
Những người khác trong Hoàng Thất không ra mặt, Bình Nguyên Vương quản ngoại, còn thất công chúa này lại nắm giữ Cửu Long các, tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.
Về phần thực lực… hoàn toàn không nhìn ra!
Cũng không phải võ sư đơn thuần có thể giải thích, mà là trên người đối phương tuyệt đối phải có mang theo đồ vật để che giấu khí tức, thậm chí che giấu tất cả năng lượng, nhất định phải có Nguyên Thần Binh cường đại che giấu khí tức.
Thậm chí là mảnh vỡ của gương đồng!
Bản thân Lý Hạo cũng có một khối, nên biết rõ chỗ lợi hại của thứ đồ chơi này.
Lúc trước hắn tiến vào Cửu Long các, liền có cảm giác bị người giám sát, cho nên nơi đây, có lẽ cũng có, hoặc dứt khoát là ngay trên người của vị Thất công chúa này.
Không đợi Lý Hạo mở miệng, Thất công chúa liền chủ động cười nói: “Hai ngày trước, Thiên Tinh hầu đã giết chết một số sâu mọt làm loạn nền tảng lập quốc, cũng không uổng một phen khổ tâm của phụ hoàng, Bình Nguyên Vương thúc thế mà cũng có cấu kết với Cửu Ti, thực sự là sỉ nhục của Hoàng Thất, may là Thiên Tinh hầu đã giết chết gã, nếu không, người ngoài còn tưởng rằng, Hoàng Thất của ta cũng giống như Cửu Ti vậy, khắp nơi đều là sâu mọt!”
Đúng là biết nói chuyện nha!
Vừa đến đã nói Bình Nguyên Vương thành kẻ phản ngịch, phản bội Hoàng Thất rồi.
Đáng thương cho Bình Nguyên Vương, nhiều năm qua vì Hoàng Thất mà cẩn trọng, kết quả lại rơi vào tình cảnh như vậy, còn bị mang tội danh cấu kết Cửu Ti, phản bội Hoàng Thất.
Lý Hạo trong nháy mắt hiểu rõ, tán gẫu với vị này cũng chẳng có tác dụng gì.
Kinh nghiệm quan trường của người ta phong phú hơn Lý Hạo rất nhiều.
Hắn cũng không nói chuyện tầm phào nữa, mà là đi thẳng vào vấn đề nói: “Lời khiêm tốn ta cũng không muốn nói, không có ý nghĩa, Thất công chúa có thể đại biểu cho Hoàng Thất hay không?”
Thất công chúa khẽ cười nói: “Vậy phải xem đó là chuyện gì, đương nhiên, nếu ta không cách nào quyết định, có thể trực tiếp thông tin đến phụ hoàng, để phụ hoàng đàm luận với Thiên Tinh hầu, không biết Thiên Tinh hầu có hài lòng hay không?”
“Hài lòng!”
Lý Hạo cảm khái, lại nói: “Bậc cân quắc không thua đấng mày râu, ta còn tưởng rằng Hoàng Thất đều là dạng giống Nam Quyền vậy…. khụ khụ, ta sai rồi, lão là võ sư Ngân Nguyệt, thiếu chút là nói bản thân rồi.”