TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1371: Biến hóa (9)

Bích Quang Kiếm cười một tiếng, nhìn thoáng qua Lý Hạo: “Sư phụ ngươi nói, lão biết phần tiếp theo của Bích Quang kiếm phổ đang ở đâu, hai ngày nay thật đáng tiếc, không thể cùng ngươi trao đổi một chút kiếm đạo, nhưng ngày sau còn nhiều thời gian, đợi Bích Quang kiếm pháp của ta tiến thêm một bước, lại có cơ hội!”

Nơi xa, Viên Thạc không nhịn được nói: “Rốt cục có đi hay không?”

Bích Quang Kiếm cười cười, hóa thành một ánh kiếm, trong nháy mắt biến mất.

Chỉ trong giây lát, trong căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại mấy người.

Lý Hạo, Hồng Nhất Đường, Hầu Tiêu Trần, Ngọc La Sát, Quang Minh Kiếm.

Chờ cho mọi người đều rời khỏi, Ngọc La Sát đột nhiên nói: “Kim Thương cũng đi rồi.”

“Cái gì?”

Ngọc Tổng quản cầm ngọc truyền tin lên: “Kim Thương nhắn cho ta một tin tức, lão nói lão đi, cũng không từ biệt Võ Vệ Quân, đại chiến lần này lão cũng không có tham gia, thật đáng tiếc, nhưng cũng cảm thấy không giúp được gì. Lão nói muốn đi ra ngoài một chút, nếu vẫn không cách nào đánh vỡ được tâm ma của mình… lão sẽ không quay lại!”

“Lão nói rất biết ơn Bộ Trưởng năm đó đã xuất thủ tương trợ, mặt khác, cũng nhờ Lý Hạo chiếu cố đám Võ Vệ Quân… không còn nói thêm gì nữa.”

Đám người khẽ giật mình, Kim Thương… đi rồi.

Có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng có chút tình lý trong đó.

Hầu Tiêu Trần rơi vào trong trầm tư, hồi lâu than nhẹ một tiếng: “Đi cũng được… cũng tốt! Ra ngoài xem thử một chút cũng tốt! Cứ mãi đi theo ta, đích thực không dễ đánh vỡ thần ý mà ta đã lưu lại, ta cũng không phải là cố ý như vậy, chỉ là tự lão không buông xuống được. Lão nghĩ quá nhiều, quá mức ngay thẳng, nếu như đổi thành Nam Quyền…tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều như vậy, lão luôn cảm giác lão thiếu ta gì đó…”

Lắc đầu, lão có chút tiếc nuối.

Lần này rời khỏi, nếu như Kim Thương không trở lại, vậy đại biểu vĩnh viễn sẽ không về nữa.

Hoặc tìm một nơi nào đó, chôn thân tại đó, Ngân Nguyệt Tam Thương, có lẽ sẽ trở thành thất truyền.

Đương nhiên, nếu Kim Thương có thể trở về, vậy sẽ không giống với lúc trước, lúc đó Kim Thương sẽ lần nữa vang vọng võ lâm Ngân Nguyệt, lão vẫn là đứng đầu Tam Thương, là nhân vật đứng trong top đầu của anh hùng phổ Ngân Nguyệt.

Một khắc sau, Hồng Nhất Đường nhìn về phía Quang Minh Kiếm: “Ta quyết định ở lại, còn người thì sao?”

Quang Minh Kiếm trước giờ vẫn ở chung một chỗ với y, Hồng Nhất Đường lại bổ sung nói: “Ngươi chi bằng cứ đến Ngân Nguyệt đi, vợ của ta đã hỏi mấy lần, vì sao ngươi cứ đi theo ta mãi…”

Quang Minh Kiếm sững sờ!

Những người khác cũng là khẽ giật mình, nhao nhao nhìn về phía Hồng Nhất Đường, Hồng Nhất Đường nghiêm túc nói: “Thật sự đã hỏi vài lần rồi!”

Quang Minh Kiếm giận dữ: “Hồng Nhất Đường, ngươi đánh giá quá cao bản thân rồi đó!”

Ngươi có ý gì chứ?

Hồng Nhất Đường cũng không nhiều lời, sự thật là vậy, đừng quấn lấy ta nữa, nam nhân thì thôi đi, ngươi trước kia xấu xí không quen biết ai cũng không sao, bây giờ… ít nhất cũng nhìn như là một bác gái!

Người ta không biết, còn tưởng rằng Hồng Nhất Đường ta khẩu vị nặng như vậy cơ chứ.

Quang Minh Kiếm hừ lạnh một tiếng: “Ta không đi, ta ở lại phụ trợ Lý Hạo, thuận tiện giải quyết vấn đề lực lượng quang minh dư thừa của ta, đợi ta âm dương điều hòa, ngươi muốn với tới cũng không được!”

“…”

Lý Hạo cúi đầu, sợ bản thân sẽ bật cười, hắn cố gắng kìm nén nụ cười đó lại.

Nhưng lại có chút vò đầu, ngươi muốn theo ta sao?

Ngọc La Sát, Bích Quang Kiếm, Tiểu Diệp của người ta… đều là vô cùng xinh đẹp, cho dù là những nữ nhân bên cạnh của Ánh Hồng Nguyệt cũng vô cùng xinh đẹp quyến rũ… còn bác gái Quang Minh này, nghĩ như thế nào lại muốn đi theo ta vậy?

Giờ khắc này, Hầu Tiêu Trần đưa Ngọc Tổng Quản tiêu sái rời đi, việc này lão cũng không nhúng vào, không có quan hệ gì với lão, ngược lại mà nói, sau khi Quang Minh Kiếm âm dương điều hòa, thật sự có thể trở thành xinh đẹp hay sao?

Lão cũng không quá tin tưởng!

Đương nhiên lời này lão cũng không nói ra, nếu không sẽ khiến cho người ta hận.

Mà Hồng Nhất Đường cũng không quan trọng, nói xong những lời này, y cũng đứng lên nói: “Ta vào trong thành đi dạo đây, Quang Minh Kiếm từ nay sẽ theo ngươi, nếu sau này nữ nhi ta có hỏi, ngươi phải làm chứng cho ta, ta cùng ả không có quan hệ gì cả!”

Dứt lời, người cũng biến mất.

Quang Minh Kiếm cười lạnh, nhìn thoáng qua Lý Hạo: “Lý Hạo, ngươi phải tin tưởng, đợi khi ta âm dương điều hòa, Ngọc La Sát, hay ả nhền nhện đen Hắc Tri Chu gì đó, không ai sánh bằng ta đâu!”

Lý Hạo điên cuồng gật đầu!

Hắn không dám nghĩ đến, một đám bác gái còn muốn tranh phong khoe sắc, thật đáng sợ.

Đợi đến sau khi Quang Minh Kiếm tức giận rời khỏi, Lý Hạo bỗng nhiên nở nụ cười, vuốt vuốt cái đầu chó, thấp giọng cười nói: “Hắc Báo, võ sư Ngân Nguyệt thú vị chứ?”

Hắc Báo bất đắc dĩ gật đầu, thú vị hay không thì không biết, chỉ biết hai ngày nay những gia hỏa này ở đây, bọn họ đã hút rất nhiều kiếm năng, bản thân nó thế mà lại không hút được kiếm năng gì, đi hết càng tốt!

Mà Lý Hạo cũng cười một trận, cũng bắt đầu trở nên im lặng, suy nghĩ tương lai của mình.