TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1348: Siêu năng đều là phế vật (7)

Lý Hạo cười ha hả, từng bước một đi về phía Ánh Hồng Nguyệt, Ánh Hồng Nguyệt ngưng mi, trong nháy mắt mang theo Chanh Nguyệt và Thanh Nguyệt biến mất, lại xuất hiện, đã ở sau lưng của Diêm La và Phi Kiếm Tiên, liếc qua hai người, khẽ nhíu mày: “Hắn giao cho các ngươi.”

Sắc mặt hai người Diêm La hơi khác thường.

Đúng là có ý nghĩa mà!

Ánh Hồng Nguyệt dường như thật sự có chút kiêng kỵ Lý Hạo.

Mà Lý Hạo, cũng lộ ra vẻ tươi cười: “Bảy mạch của ngươi không hề hợp nhất, ngươi hẳn là người của một trong số bát đại gia, chỉ có một đầu huyết mạch phù hợp với ngươi, 6 mạch khác đều đang kháng cự ngươi, ngươi không thể triệt để dung hợp, nếu như ngươi có thể triệt để dung hợp, có lẽ đã không sợ ta, bây giờ… dường như không được! Huyết mạch của 6 nhà kia, dường như càng thân với ta hơn!”

Ánh Hồng Nguyệt bình tĩnh nói: “Phải thì như thế nào? Ngươi giết ta không được, thậm chí cũng không cách nào đến gần ta, cho dù ngươi có lấy được giày Truy Phong.”

“Mà ta, có lẽ không giết được ngươi, nhưng ta có thể giết sư phụ ngươi, bạn bè ngươi, giết tất cả mọi người bên cạnh ngươi… Lý Hạo, bảo Viên Thạc giao ra Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, chuyện đơn giản như vậy, ngươi vì sao muốn phức tạp hóa nó cơ chứ?”

Huyết mạch của gã không có triệt để hợp nhất, kháng cự dung hợp, thân cận với huyết mạch Lý gia, cho nên gã không thể giao thủ cùng Lý Hạo, sẽ dễ dàng làm sụp đổ sự dung hợp huyết mạch của 6 nhà khác.

Có thể đúng như lời gã nói, gã rất cường đại, gã có thể giết bất cứ người nào ngoại trừ Lý Hạo.

Mà gã cũng có thể thương lượng với đám người Diêm La này, bọn họ đi đối phó Lý Hạo, chỉ là, bọn người này chưa hẳn đã đồng ý mà thôi.

Lý Hạo vừa định mở miệng, bỗng nhiên có người thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ, có chút phức tạp, nhẹ giọng nói: “Ánh Hồng Nguyệt, đã bao nhiêu năm như vậy, ngươi vẫn cứ cuồng vọng như thế, lớn lối như thế!”

Người nói không phải ai khác, mà chính là Địa Phúc Kiếm.

Y đang giữ lấy Viên Thạc, Viên Thạc dường như cũng muốn làm gì đó, nhưng lại bị y giữ chặt lấy thân thể.

Hồng Nhất Đường nhìn thoáng qua Lý Hạo, lại nhìn những người khác cười cười: “Thiên Kiếm huynh, cái mùi vị của siêu năng, có phải là rất tốt hay không?”

Thiên Kiếm nhìn y một cái, thản nhiên nói: “Ngươi cũng có thể thử xem sao!”

“Đúng như ý nguyện của ngươi.”

Y nở nụ cười, lại nhìn về phía Hầu Tiêu Trần: “Ngươi thì thôi vậy, chín đầu khóa siêu năng của ngươi không mấy vững chắc, có lẽ là 10 đầu, thậm chí là 11… thế nhưng, ngươi có sứ mệnh của ngươi, ta ngược lại là không quan trọng.”

Trong lòng mọi người đều chấn kinh.

Sắc mặt của Lý Hạo cũng có chút biến hóa, vừa muốn mở miệng, Hồng Nhất Đường liền cười nói: “Lực lượng ở chỗ vận dụng, võ đạo của sư phụ ngươi có hi vọng hơn một chút, còn ta lại không vấn đề gì… đừng để sư phụ ngươi làm bậy, ngươi cũng đừng làm loạn…”

Trong lúc nói chuyện, một cỗ lực lượng ngập trời, bộc phát từ trong cơ thể y, trong nháy mắt tất cả mọi người nghe được rõ ràng âm thanh của xiềng xích đứt đoạn.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc…

Liên tiếp không ngừng!

Vẻ tươi cười trên mặt Hồng Nhất Đường vẫn như cũ, mang theo vẻ không quan trọng, “Rất sớm từ trước kỳ thực cũng đã muốn nếm thử, chỉ là khi đó cũng chỉ dám đứt đoạn khóa siêu năng tứ chi, mãi không dám tiến thêm một bước, vừa nãy nhìn Lý Hạo tấn cấp, lực lượng trong nháy mắt tăng vọt, ta ngược lại cũng có chút động tâm.”

Dứt lời, một kiếm dập dờn, nhẹ nhàng, nhưng thiên địa dường như hoàn toàn xoay vòng vậy.

“Lý Hạo, cũng đa tạ ngươi vẫn luôn dùng kiếm năng để duy trì cho ta, để ta kiếm lợi không nhỏ, nếu không… ngược lại cũng không dễ dàng vững chắc như vậy được!”

Dứt lời, ầm!

Tiếng nổ lớn vang vọng, nơi xa, bộ mặt Bình Nguyên Vương như ngu dại ra, nhìn một thanh kiếm đang cắm vào tim mình, có chút nghi hoặc, cắm vào lúc nào vậy?

Còn nữa, ba đại tổ chức bức bách các ngươi, sao ngươi lại giết ta?

“Ta giết ngươi, là bởi vì ngươi là võ sư, còn đứt đoạn một đầu khóa siêu năng, ta sợ ngươi đã phá vỡ một đầu, sẽ không ngại phá thêm vài đầu nữa, lúc đó, ngươi sẽ là kẻ địch mạnh nhất của ta, rất khó đối phó, bọn họ đều không đứt đoạn, có chút cố kỵ!”

Hồng Nhất Đường nghiêm túc giải thích một câu, rất nghiêm túc!

“Bình Nguyên Vương, giết ngươi, là ngươi đáng để ta coi trọng, cũng không phải cố ý nhắm vào ngươi… hi vọng ngươi có thể hiểu được!”

Bình Nguyên Vương há to miệng, đột nhiên có chút muốn cười.

Thì ra… là như vậy sao!

Bởi vì ta đáng để cọi trọng, bởi vì ta đã đứt đoạn một đầu, y sợ ta sẽ tiếp tục đứt đoạn, y cảm thấy ta có lực uy hiếp… ta có nên cảm thấy vinh hạnh hay không?

Có lẽ, nên thì phải!

Dù sao, Địa Phúc Kiếm cũng đã triệt để đứt đoạn khóa siêu năng, chỉ vì giết ta… ta nên vinh hạnh cỡ nào đây!

Ta lấy cái chết của ta, khiến y phải trở thành siêu năng, không tốt hay sao?